Trần Nhược Vũ bĩu môi, rốt cuộc nghĩ nên tính toán với anh rồi: “Bác sĩ Mạnh, anh cố ý đúng không?” 
“Cố ý cái gì?” 
“Cố ý để mẹ anh đến bắt em” Thật là giảo hoạt quá rồi, anh cho là làm như vậy liền có thể lừa đảo cô định đoạt mọi chuyện sao? 
Mạnh Cổ nhếch mép cười: “Cái này gọi là có duyên, ông trời an bài thôi. Cho nên em coi như là gặp người lớn rồi, đúng không?” 
“Không đúng, mẹ anh nói ba anh không thích em” 
Nụ cười của Mạnh Cổ treo cứng trên mặt, sau đó nhíu nhíu mày, nói thầm “sao mẹ lại có thể kéo chân con lại chứ”. Biểu tình khiến Trần Nhược Vũ buồn cười, cô không xách định anh đang nói “Cô” hay là “Anh”, dù sao cả hai đều giống như kéo chân anh lại 
“Trần Nhược Vũ, em bị mẹ anh dọa như vậy, vậy em cũng nhất định không nên để anh thảnh thơi như vậy. Mau dẫn anh về nhà, để cha mẹ em đối phó với anh đi” Mạnh Cổ lay tay cô đề nghị, vừa nói vừa nháy mắt giả bộ đáng yêu 
Trần Nhược Vũ mím môi nhịn cười, ghé đầu vào sau lưng anh 
“Em xem cái gì?” 
“Xem sau lưng anh có cái đuôi đang ngúng nguẩy hay không?” 
“…” 
Hôm đó, Trần Nhược Vũ ngứa da bị bác sĩ trực ban Mạnh Cổ dẫn về nhà anh, làm cơm tối cho anh, giặt quần áo, còn dọn dẹp nhà anh sạch sẽ, giúp anh cắt móng tay, lấy tai, sau đó anh mới khoan hồng độ lượng không so đo lời nói giỡn của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-day-dua-khong-ro/2897345/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.