Trần Nhược Vũ ngu ngốc chặn cửa, cũng không nhớ bản thân mình đã khóa chốt trong, người bên ngoài không mở ra được. Dù sao phản ứng đầu tiên của cô chính là ở bên trong giả chết, sau đó để Mạnh Cổ giải quyết. 
Nhưng cô quên phong cách hành động của Phách Vương Long tiên sinh khiến hai chữ “giải quyết” này trở nên kinh hãi! 
Mạnh mẹ càng ngày càng đến gần phòng rửa tay, Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ hô: “Mẹ, dùng ở trong phòng ngủ của con đi”. 
“Sao vậy?” 
“Trần Nhược Vũ đang tắm bên trong”. 
Trần Nhược Vũ sợ tới mức cúi đầu trên cửa. Phách Vương Long tiên sinh nhà cô muốn cứ vậy mà ấn định tỷ số sao hả?! 
Thà nói cô đi cầu cũng không nên nói là đang tắm a! 
Mẹ ơi, hình tượng của cô còn đâu! 
Trần Nhược Vũ suy nghĩ liền lớn tiếng kêu: “Dì, cháu với bác sĩ Mạnh không có quan hệ đó. Chỉ là tắm bình thường thôi, không phải chuyện kia a!” (Đầu óc chị phong phú quá mà!!!) 
Cho dù cô biết mình la lên như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi. 
Cô vẫn muốn giải thích a! 
Trần Nhược Vũ bị thực tế làm nghẹn họng, ủ rũ cúi đầu, sau đó Mạnh mẹ cùng Mạnh Cổ nói cái gì cô đều không nghe được. 
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, tiếp theo là tiếng bước chân đi về phía phòng rửa tay, sau đó nữa là tiếng gõ cửa. Thanh âm Mạnh Cổ truyền đến: “Trần Nhược Vũ, em có khỏe không? Mẹ anh đi rồi, em tắm nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-day-dua-khong-ro/2897317/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.