Anh nói với cô mấy lời độc ác này mà gọi là tâm tình sao? Trần Nhược Vũ có chút trộm cười.
Mặc dù lời anh nói không quá xuôi tai, mặc dù có chút bá đạo, mặc dù biểu hiện có chút ích kỷ, nhưng Trần Nhược Vũ biết, những lời anh nói đều là sự thật.
Cô thích anh nói thật, điều này khiến cô cảm thấy anh thành khẩn. Nhưng cô không thể chỉ vì vậy mà bị hù dọa, cho nên cố ý nói: “Thì ra anh muốn tìm người dễ sai bảo, dễ nói, nhịn được chuyện có người phụ nữ khác đến trêu trọc anh.”
“Đừng cố ý bẻ cong lời nói của anh, em đang biểu hiện phương thức tình thú mới sao?” Mạnh Cổ xác định.
Trần Nhược Vũ có chút đỏ mặt, lẩm bẩm; “Đâu có bẻ cong gì, anh nói nhiều lời khiến người ta tức, cho nên đừng tưởng em tin, hiện giờ em còn đang bồi dưỡng cốt khí, tính toán xem làm sao một cước đá anh ra khỏi nhà!”
“Thế này mà là không bẻ cong, em hiểu rõ mấy lời này, mấy lời ngon tiếng ngọt lúc nãy nữa.”
“Em muốn nghe chuyện khác.” Cô cười he he nhìn anh, đôi mắt lóe sáng.
Mạnh Cổ cũng không tự tại: “Anh biết là không có ý tốt gì rồi, muốn giày vò gì thì giày vò đi.”
“Anh không phải nói là biết ý người ta sao?” Cô trừng anh.
Mạnh Cổ bị cô nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng thỏa hiệp: “Được rồi, xin cho Doãn Tắc nhập vào anh mười giây.”
Anh bỗng chốc che tim, giọng nói khoa trương: “Trần Nhược Vũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-day-dua-khong-ro/2897304/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.