Mạnh Cổ thừa dịp hôn sâu thêm. Anh dò vào trong miệng cô, càng hôn càng thâm nhập sâu vào khoang miệng, chia sẻ mùi vị cho nhau.
Trần Nhược Vũ cảm thấy đầu lưỡi bị mút chặt, tim cô liền nhảy “thình thịch” loạn xạ, đầu óc choáng váng mơ hồ, não bộ không thể đưa ra bất kỳ chỉ thị nào. Có điều ngay cả khi cô có chút phản ứng, anh cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào lùi bước.
Anh rất cường thế, cũng rất bá đạo.
Đây là khí thế khi hôn của Phách Vương Long tiên sinh.
Anh ôm chặt lấy hông cô, giữ lấy ót cô, đem cô hôn càng ngày càng sâu. Môi lưỡi anh và cô dây dưa, hơi thở kề sát thân mật.
Gió nhẹ thổi qua, không biết mùi hoa từ nơi nào truyền đến. Trần Nhược Vũ có chút mê loạn. Cô nhịn không được kiễng chân, nghênh hợp với anh.
Nụ hôn này khiến cô có cảm giác ngọt ngào lại mê loạn.
Cô nhắm chặt hai mắt.
Cô thích cảm giác được anh ôm, thích sự bá đạo của anh lúc hôn cô, thích cánh tay có lực của anh, cũng thích mùi vị nhẹ nhàng, khoan khoái và sạch sẽ của anh.
Cô thích anh!
Tim Trần Nhược Vũ bỗng nhiên nẩy lên một cái.
Cô, thích anh!
Cô đẩy ngực anh ra, đối mặt với anh. Ánh mắt anh thâm thúy, vẻ mặt anh lại dịu dàng. Còn cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến phát sốt, trái tim nhảy loạn.
Rối loạn, thật sự rối loạn.
Anh sao có thể hôn cô, mà cô sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-day-dua-khong-ro/2897287/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.