Trần Nhược Vũ chạy tới thành phố C thì đã 12 giờ khuya, cô sợ quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi, liền lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa. Cũng không ngờ vừa mở cửa vào nhà, đã nghe tiếng của nhiều người. “Hôm nay cứ vậy nha” “ Bà xem ra rất cao hứng, tất cả đều là bà thắng” “Vận may thật không có biện pháp a” “Ngày mai còn lập sao?” (ý là lập sòng ấy). “Không, mai con gái tôi về. Chờ một chút, tôi lại gọi cho mấy bà”
Câu cuối cùng kia, Trần Nhược Vũ nghe được là âm thanh của mẹ. Cô quẹo vào phòng khách, thấy mấy bạn cùng chơi mạt chược cũng đang chào mẹ
Trần Nhược Vũ có chút há hốc mồm, vừa tức vừa muốn khóc
“Ơ, đây không phải là Tiểu Vũ sao? Mẹ cháu còn nói ngày mai cháu về, trễ như vậy liền chạy về sao?”
Mẹ Trần thấy con gái, có chút giật mình. Cha Trần ở trong phòng nghe được động tĩnh cũng vội vàng chạy ra, thấy Trần Nhược Vũ về, vừa mừng vừa sợ, vội vàng kêu cô ngồi xuống nghỉ ngơi
Mẹ Trần nhìn sắc mặt con gái không tốt, trong lòng cũng biết có chuyện gì xảy ra, bà đem bạn đánh bài ra ngoài. Trần Nhược Vũ mắt lạnh nhìn, cắn chặt răng, nói không ra lời
Cha Trần cũng có chút chột dạ, ông đưa cho con chén nước, hỏi: “Không phải nói rõ sáng mai hãy về sao?”
Mẹ Trần từ cửa vào phòng khách, bắt đầu dọn dẹp bàn mạt trược, cũng không để ý đến con gái
Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng giận, lớn tiếng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-day-dua-khong-ro/2897276/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.