Vào đến nhà, Trần Nhược Vũ thở mãnh liệt. Tâm thấp thỏm, chỉ sợ Mạnh Cổ đuổi theo
Cô ở sau cửa đợi cả nửa ngày, không ai đập cửa cũng không có ai gọi điện thoại đến, thật là không có gì xảy ra. Cô thở phào nhẹ nhõm, trốn về phòng ngủ. Nằm úp sấp xuống giường một hồi, chợt nghĩ có thể nhìn lén từ cửa sổ, cô bò dậy, đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn quanh, xe Mạnh Cổ đã không thấy đâu
Xong rồi, xong rồi
Phách Vương Long (*) tiên sinh bị thương vậy mà lại âm thầm rút lui? Đây không phải là phong cách của anh mà!
(*) Kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán)
Anh không mắng cô, không trả thù lại, thật quá đáng sợ rồi. Xong rồi, thế là xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi
Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng luống cuống hơn
Đây chính là sự yên lặng trước bão táp đây mà.
Có phải Phách Vương Long tiên sinh tức giận rồi không? Cô huyên náo quá rồi phải không, lỡ tay làm ra chuyện xấu. Mặc dù lúc đầu là anh có lỗi, nhưng cuối cùng cư xử hành hung người lại là cô, cô làm anh bị thương, còn ngay tại vị trí dễ thấy như vậy, khẳng định là tổn thương lòng tự ái, làm anh mất mặt rồi
Nguy rồi, nguy to rồi, Trần Nhược Vũ loay hoay. Ngày mai anh đi làm lỡ bị người ta hỏi thì sao? Mà anh chắc là còn ở cùng cha mẹ, nếu bị họ nhìn thấy, sẽ hỏi hắn chuyện gì xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-day-dua-khong-ro/2897268/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.