Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Linh Đang.
Trên thực tế Khương Lai chỉ cố gắng tỏ ra trấn định thôi, chờ Tả Thiên rời đi, cô liền đứng lên vọt vào toilet, cô che mặt, có phần không thể tin nổi chính mình nói cái gì, làm cái gì, cô cố tình gây sự như vậy,chắc là ai nhìn cũng thấy không thích đi.
Nhưng mà những từ cô chán ghét nhất *** lọt vào tai cô, lý trí phòng tuyến của cô đều hoàn toàn bị đánh tan, trong đầu cô chỉ có một ý niệm, nhất định phải bắt lấy Tả Thiên, không thể để cho anh giống mười hai năm trước ở bên cạnh cô mà im hơi lặng tiếng rời đi.
Khương Lai cả đời này cũng sẽ không quên, ngày đó sau khi tỉnh lại thấy vị trí bên cạnh mình trống rỗng cô vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra,chỉ đơn thuần nghĩ là đối phương dậy sớm, cho đến khi thoáng nhìn qua tờ giấy nhỏ bị laptop đè lên trên tủ đầu giường, tôi đi rồi, có dịp thì đến phía nam tìm tôi chơi.
Chữ viết ngay ngắn có lực, như thể được trưng bày động lòng người không thôi, ngay lúc đó cô gắt gao nắm chặt tờ giấy mỏng manh, ngay cả dép lê cũng chưa đi vọt vào phòng Khương Thi.
Khương Thi còn đang buồn ngủ bị tỉnh lại, định xuống giường đưa ra kháng nghị như bình thường thì nhìn thấy sắc mặt con gái tái nhợt, có chút lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ba có biết nhà Tả Thiên ở đâu không?" Khương Lai trực tiếp hỏi.
Khương Thi lúc này mới tỉnh ngủ, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng, trong quá trình Khương Lai chờ đợi cô vẫn nín thở, dường như sợ nghe phải tin tức xấu.
"Ba làm sao biết được, cậu ta không phải ở trong phòng của con sao? Con qua đó hỏi thử xem."
Đúng vậy, đi qua hỏi một chút thì rõ rồi, nhiều việc thực ra rất đơn giản, đáng tiếc người ta đã không còn ở đây nữa.
Khương Lai che miệng lại, cơ thể theo bên giường chậm rãi trượt xuống, dường như thân thể cô đang chìm trong trời đông đầy tuyết, cả người ở bên chân giường thu thành một đoàn, ngăn không được từ đáy lòng phát ra từng trận ớn lạnh.
Tả Thiên đi như vậy cũng thật vội vàng, cô bỗng nhiên hiểu ra tối hôm qua kỳ thật cậu ta không ngủ sớm như vậy, đây hẳn là sự cự tuyệt không tiếng động của cậu.
Kế tiếp là kì nghỉ hè nghiêm túc, Khương Lai ở mặt ngoài thoạt nhìn không có gì thay đổi, vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên như vậy, nhưng tính cách lại trở nên táo bạo, cho dù Khương Thi không đồng tình cho lắm nhưng cũng không có biện pháp.
May mắn là Khương Lai vẫn sống rất vui vẻ, nói chính xác thì hẳn là cuộc sống càng thêm phấn khích, mặc kệ là học tập, diễn thuyết, thư pháp...... Chỉ cần là cuộc thi mà cô tham gia, cô đều là người xếp thứ nhất.
Thật giống như đang chứng minh một điều, không có cậu ta, cô vẫn có thể sống rất tốt.
Cô đã gặp qua rất nhiều người, có người so với cậu ta thì dịu dàng hơn, có một vài người so với cậu ta thì đẹp trai hơn, cũng có những người so với cậu ta thì hài hước hơn rất nhiều, nhưng làm người ta vô cùng uể oải là, trong đầu cô vẫn chỉ có cậu .
Khương Thi nói: " Đứa nhỏ mười tuổi biết cái gì gọi là tình yêu."
Khương Lai nghĩ đến bây giờ cô cũng không biết cái gì gọi là tình yêu, chỉ là có một người như vậy, một người vừa vặn như vậy, cứ đón ánh mặt trời như vậy, lấp lánh tỏa sáng lên rồi đi vào trong mắt cô, vì thế cô rốt cuộc không thể quên được, không hơn.
Cô nhóc im lặng ngồi cạnh nhìn Khương Lai vọt vào toilet liền dừng động tác ăn cơm lại, cô đi tới trước cửa phòng rửa tay, nghe được người trong đó cúi đầu phát ra những tiếng khóc đè nén.
Nhìn cô bé không giống người muốn vào toilet, thân thể nho nhỏ ngay ngắn đứng ở ngoài cửa toilet, im lặng dịu dàng chờ đợi.
Khương Noãn vẫn đợi cho người ở bên trong khóc mệt mỏi, thanh âm trở nên khàn khàn, mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Khương Lai lắp bắp kinh hãi, rút một đống lớn giấy vệ sinh lau loạn ở trên mặt, "Ngại quá, tôi đi ra ngay đây."
"Chị, là em."
Khương Lai dùng giấy vệ sinh tùy tiện lau trên mặt hai lần rồi ném vào thùng rác, hít sâu một hơi rồi mới mở cửa, "Chị hình như ăn nhiều đồ quá bị đau bụng rồi, đau bụng, đau quá, đau đến rớt nước mắt, ha ha......"
Tiếng cười khô khốc không có sức thuyết phục, nhìn Khương Noãn ánh mắt sáng lên, Khương Lai chậm rãi chột dạ đứng dậy, cô thu liễm biểu tình hiện tại, làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh, "Em ăn xong rồi đúng không, thời gian cũng không còn sớm, chị đưa em quay về trường học."
Khương Noãn bây giờ vẫn ở tại kí túc xá của trường học, Khương Lai sợ cô bé một mình ở trong đó nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ đưa cô ra ngoài ăn chút gì đó.
Tay bị người nhẹ nhàng kéo lấy, "Chị, đó là người mà ba từng nhắc tới đúng không?"
Khương Lai dừng lại bước chân, thong thả quay đầu lại, khuôn mặt lạnh nhạt như tuyết, ánh mắt lại lộ ra tia sáng yếu ớt, giống như chỉ nhẹ nhàng chạm vào sẽ như bông tuyết biến mất không thấy, "Thật xin lỗi, vừa rồi chị nói dối như cuội còn kéo thêm em vào , khó có được em đồng ý phối hợp, sau đó cũng không giải thích với em một tiếng, người làm chị này cũng không khỏi quá mức thất bại rồi."
KhươngNoãn***, "Không sao cả, em chỉ là muốn nói với chị, chỉ cần chị cần, lúc nào cũng có thể tìm em giúp, chỉ cần chị hạnh phúc, như thế nào cũng không sao."
" Noãn Noãn."Cô nhóc mười tuổi tuổi kiên định nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nghiêm túc coi chừng cô, Khương Lai cảm thấy chóp mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc lên, cô phải hít sâu vài lần mới áp chế được sự chua xót đang trào dâng này.
Có lẽ bởi vì có người nhà ủng hộ, cảm xúc hối hận trước kia giống như bị gió thổi đi, cuối cùng chậm rãi xuôi xuống, Khương Lai ngồi xổm xuống, cùng Khương Noãn nghiêm túc đối diện.
"Cám ơn em, chị nhất định sẽ làm cho chính mình hạnh phúc !"
Cô sẽ nghe theo tiếng nói của trái tim mình, dũng cảm giành lấy hạnh phúc thuộc về mình.
Khương Noãn là con gái của Khương Thi với người vợ thứ hai họ Nhâm, gần đây Khương Thi cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật thứ hai mươi tám, đem con gái nhỏ ném cho con gái lớn cùng cha khác mẹ là Khương Lai chăm sóc, trên tài liệu mà anh nhờ người điều tra còn có ảnh chụp của gia đình họ,hơn nữa không đến ba giờ sẽ có tư liệu mới được mang đến.
Khi anh mang tiền đi qua, người xã trưởng hói đầu cười đến thật nịnh nọt, "Về sau có điều tra như vậy nhớ tìm anh nha, anh có thể tính rẻ cho chú." Nói như vậy thì có một số người không cần động não mà vẫn có thể kiếm tiền à?
Tả Thiên trăm phần trăm khẳng định cô bé con kia cùng mình không có bất cứ quan hệ nào, nhưng vẫn suy nghĩ cẩn thận cô bé con vô cùng giống Khương Lai này tại sao lại xuất hiện , cho nên nhịn không được tìm người đi thăm dò, có lẽ anh cũng có một chút không xác định như vậy.
Ai có thể cam đoan hôn môi trăm phần trăm sẽ không mang thai? Dù sao thế giới này vô kì bất hữu(không thiếu những điều lạ),hơn nữa Khương Lai lại còn mang một bộ dáng vô cùng chắc chắc, làm cho anh không thể không hoài nghi những quan niệm đã tồn tại rất lâu.
Tả Thiên gõ đầu, không thể tin được chính mình tự nhiên cũng có luận điệu như vậy.
Anh để bản thân ngã vào sô pha, nhìn về trần nhà cao cao, trong đầu ngây dại, không biết mình làm sao vậy, mơ hồ cảm thấy đây chính là một trò đùa dai, nhưng bởi vì đương sự quá cứng rắn cố chấp, trong đáy lòng anh cũng sinh ra một tia áy náy.
Tả Thiên dù sao cũng không thể quên buổi tối chạy trối chết kia, *** nếu như anh không có cảm xúc gì mới cần xem xét lại chính bản thân mình...... trong cái nóng nực không thôi của mùa hè ,có một cô bé lạnh lùng như ngọn gió làm mát tâm hồn người khác...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.