Trừ bỏ một số nguyêntắc cơ bản, Khương Lai hầu như rất nghe lời Tả Thiên, nghe anh nói vậyngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ, còn Tả Thiên ngồi nhìn cô ăn hết sạchchỗ cơm đó.
Tả Thiên dùng túi plastic đựng hộp cơm mua ởngoài vứt vào thùng rác, Khương Lai từ trong xe chạy ra theo, nhào người vào trong ngực anh, "Tả Thiên, em có thể theo đuổi anh một lần nữa đúng không?”
Tả Thiên lại bị đụng phải chật vật bước ra sau vài bước, "Không cần phải làm thế."
Khương Lai dùng sức đẩy Tả Thiên ra, trừng mắt với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp, "Chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục hẹn hò cùng chị ta? Vì sao anh không chịu cho em một cơ hội? Nói không chừng đến khi bằng tuổi của chị ta bây giờ, em cũng sẽ trở nên thành thục ổn trọng giống chị ta, anhkhông công bằng."
Anh không cho em cơ hội không phải em cũng suốt ngày bám theo anh sao, Tả Thiên không nhịn được muốn nổi nóng,nhưng anh sợ làm Khương Lai thương tâm, hạ giọng nói lý lẽ với cô: "Ýcủa anh là em không cần phải theo đuổi anh, bởi vì anh đã bị em đuổitheo rồi, chúng ta thử hẹn hò đi."
Anh vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện những rối rắm phiền não cùng buồn bực lập tức trở thànhhư không, tâm tình cũng trở nên dịu hơn, xem ra Trương Thiến không lừaanh, anh đã sớm động tâm với cô gái này, nhưng mà do những suy nghĩtrong đầu, anh vốn tưởng rằng sẽ buông tha cho cô, nào biết cô đau khổbức bách, anh bị bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-chong-ba-dao-chien-tranh-lanh/1995059/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.