Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Thanh Khuê vẫn cứ mãi ngồi bất động ở trên sofa như một bức tượng chờ Thiên Tử Phong mở cửa bước vào như những ngày trước đây. Lúc ăn cơm với Nguyệt Dung cô đã nói dối việc anh bận ký hợp đồng với một đối tác lớn nên mới không về nhà, nhưng thật ra anh không hề ký hợp đồng với ai cả, vì cô không muốn Nguyệt Dung ngồi chờ cha nó xuất hiện giống như cô, là vì cô không muốn cô con gái của mình nhận lại là sự thất vọng, hụt hẫng. Từ trước Thanh Khuê đã biết hôm nay anh sẽ không về, đơn giản vì hôm nay là ngày Giang Linh - người con gái anh yêu ra đi.
Chắc hẳn bây giờ anh đang la cà ở một quán bar nào đó uống đến say mèm, hoặc có khi để giúp bản thân quên đi nỗi buồn anh vẫn đang cố gắng cắm đầu cắm cổ làm việc. Dù có là gì...Thiên Tử Phong có làm gì...cô chắc chắn đêm nay anh sẽ không về.
Thanh Khuê bất giác nhếch mép cười chua xót.
Tại sao cô lại phải đau lòng đến thế?
Vốn dĩ cuộc hôn nhân này được tạo ra là vì sự xuất hiện ngoài dự đoán của Nguyệt Dung, chứ làm gì có tình yêu hiện diện bên trong! Cớ sao cô lại phải ngồi đây đau buồn?
Người ta nói đúng. Con người có thể che giấu được cảm xúc nhưng đôi mắt thì không bao giờ. Hàng nước mắt nặng trĩu lăn dài trên má. Cô gục mặt xuống hai đầu gối, cẩn thận bật khóc không thành tiếng.
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-bang-qua-thien-ha/3398206/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.