☆ 48
Lần đó tôi sốt cao đến mức phải nhập viện; lúc nằm dưỡng sức trong đấy tôi như người vô hồn. Vẻ mặt đờ đẫn không chút cảm xúc. Ai nói gì cũng chỉ một câu "dạ" hai câu "dạ". Cha mẹ tôi lo tôi sốt cao đến hỏng đầu, phải gặng hỏi bác sĩ mấy lần mới có thể yên tâm.
Lần nằm viện đó tôi bỗng dưng thông suốt được nhiều chuyện, yêu đương thế này mệt mõi quá, tôi làm không nổi nữa.
Mệt từ tâm lẫn thân, cả hai yêu xa, lại bận rộn đủ thứ. Tôi ban đầu vô tâm vô phế, từ khi quen Nam Thần lại trở nên trước lo sau lo. Tôi sợ mình không xứng với anh nên đã cố gắng, tôi sợ bị anh chê phiền phức nên dù bất an cỡ nào cũng dấu nhẹm đi, và quan trọng tôi sợ mất anh.
Bận bịu mấy tháng nay khiến tâm trí tôi căng như sợi dây đàn, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể đứt.
Cuộc gọi ấy cũng đã chấm dứt tất cả, tôi thấy bản thân như rơi xuống vực sâu vô hạn, đau đến khó thở. Con giun xéo lắm cũng quằn, có lẽ đã đến lúc tôi nên kết thúc mọi chuyện rồi.
Trong mấy ngày ở bệnh viện tôi đã cố thôi miên bản thân rằng Nam Thần sẽ sớm gọi điện và giải thích, cho nên chỉ cần đợi thêm chút xíu nữa thôi. Một ngày, hai ngày, ba ngày... tận khi tôi xuất viện đã được nửa tuần rồi mà vẫn không có tin tức gì.
Suy nghĩ tôi trống rỗng, lòng ngực như bị người cầm dao một nhát lại một nhát đâm vào, đến khi máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-a-lai-day-thom-mot-chut/1107858/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.