☆38
Thời cấp ba tôi được mệnh danh là Chó Điên; sở dĩ mọi người gọi tôi như vậy đều có lý do riêng. Cứ mỗi lần cùng băng nhóm chị đại đi choảng nhau, tôi lại như biến thành một người khác: hăng máu, mạnh mẽ, và hoang dã. Tôi đánh đấm theo bản năng nguyên thủy, chủ yếu ra đòn vào chỗ hiểm hóc của người khác, tuy không đến nổi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ để bọn chúng nằm la liệt khoảng vài ba tuần.
Thật ra, tôi đánh nhau chỉ để tự vệ. Nguyên tắc của tôi rất đơn giản: người không phạm ta, ta không phạm người. Kỳ thật, lúc còn học cao trung, dù quậy phá đến cỡ nào, chị đại vẫn bảo bọc tôi rất tốt. Những trận xô xát, chị vẫn cấm tôi nhúng tay vào. Tuy nhiên lần đó, chị vì ủng tôi sau lưng nên bị đánh lén, máu chảy ra rất nhiều khiến tôi sợ hãi không thôi. Cho nên tôi mới phát rồ, gào lên lao vào choảng nhau cùng bọn họ. Dù gò má bị rạch một đường cũng không để ý, ra tay càng thêm nặng.
Lịch sử tái diễn lần nữa, tôi cũng vì bảo vệ bạn mình mà tẩn cho bọn bắt nạt một trận.
☆39
Kết quả sao à?
Bọn tôi đều bị tống vào đồn công an, lập biên bản, và bị nhà trường đình chỉ ba ngày. Khốn thay, tôi lại quên mất bạn trai mình về nước cũng ngay hôm đó. Thế là xảy ra việc Nam Thần lần đầu tiên nổi trận lôi đình với tôi, anh cùng gia đình bên vợ vào đồn để bảo lãnh tôi ra mà mặt mày lạnh tanh đến đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-a-lai-day-thom-mot-chut/1107856/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.