"Công tử?"
Thị nữ gọi Tư Nhược Trần đang đứng bất động.
"Ta không sao."
Sao khi đều chỉnh lại tâm trạng, y đến gần Hoa Ngưng Vũ.
Cảm nhận được hơi thở xa lạ xung quanh, Hoa Ngưng Vũ khẽ rùng mình, sau khi nhìn rõ người đó, cô ngạc nhiên nói:
"Tư công tử? Ngươi..."
Chưa đợi cô nói xong, đã thấy Tư Nhược Trần nhìn chằm chằm vào mắt Trúc Lan, ánh mắt y hiện lên tia sáng đỏ, qua một lúc, cảm xúc của Trúc Lan dần ổn định lại.
"Được rồi, sắp tới cô ấy sẽ không bị ác mộng quấy nhiễu nữa."
Hoa Ngưng Vũ cảm kích nhìn y.
"Đa tạ."
Tư Nhược Trần đứng dậy xua tay, chăm chú nhìn dáng vẻ ngủ say của Trúc Lan.
"Không cần, cô ấy là tộc nhân của ta, ta giúp cô ấy chỉ là lẽ thường mà thôi."
Hoa Ngưng Vũ đột nhiên quỳ rạp xuống đất:
"Ngài có thể dạy ta phương pháp này được không? Ta biết hỏi thế này là quá đáng, nhưng ta thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô ấy đau đớn như vậy."
Tư Nhược Trần dùng nội lực nâng người đứng dậy.
"Không phải ta không muốn dạy, mà đây là năng lực bẩm sinh của Giao Nhân, có thể tạo ra ảo giác và giấc mơ cho con người. Ta chỉ tạo ra giấc mơ để xua đuổi ác mộng cho cô ấy, nhưng năng lực này không có cách nào có thể dạy cho người khác được."
Hoa Ngưng Vũ biết Tư Nhược Trần sẽ không lừa cô, thế nên không ép buộc.
Ngược lại thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/3588826/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.