Quý Thanh Lâm kinh ngạc nhìn y, ánh mắt theo đường kiếm trong tay y chậm rãi ngước lên, thẳng đến mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào ấn đường hắn.
Y. .. muốn làm gì đây?
Ánh mắt Tư Nhược Trần lạnh lùng vô cùng, làm hắn không thể không nhớ đến ký ức kiếp trước của nguyên chủ.
Trên đỉnh Hoàng Sơn, Tư Nhược Trần lạnh lùng đâm một kiếm xuyên ngực hắn từ sau.
Dòng máu ấm chảy ra từ người và miệng hắn, mà người cầm kiếm chỉ lạnh nhạt nhìn hắn rồi đi tới bên cạnh Sở Uyên đứng đối diện.
Hắn lấy lại tỉnh táo từ ký ức cũ, nâng mắt nhìn chằm chằm lưỡi kiếm ánh hàn quang kia:
"Ngươi... muốn giết ta?"
Quý Thanh Lâm mở miệng thở dốc, cười lạnh: "Chỉ vì người ngươi thích?"
"Đúng."
"Có phải mặc kệ hôm nay người đứng đây là ai, là ai làm việc này với ngươi, ngươi đều sẽ không do dự chĩa kiếm vào hắn đúng không?"
"Không sai."
Quý Thanh Lâm tức đến bật cười, thật không hổ là đồ đệ tốt mà hắn dạy dỗ, còn vô tình bạc nghĩa hơn cả hắn.
"Tư Nhược Trần, ngươi thật sự không phải con người mà."
Tư Nhược Trần lặng đi chốc lát.
"Ta chưa bao giờ nói ta là người, ta cũng không cần đối xử với ngươi như một con người."
"Bây giờ ta chỉ muốn ngươi chết!"
"Chờ ta làm xong chuyện của mình rồi, dùng một lưỡi kiếm tự kết liễu là được."
Lông mày y nhíu chặt, hồng quang trong con ngươi gần như làm lu mờ màu sắc vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/3514915/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.