Động tác của Tư Nhược Trần ngày càng mãnh liệt, mỗi lần xuất lực như thể y đang cố gắng lấy đi mạng sống đối phương, thứ không ngừng giãy giụa trong mắt y xen lẫn lệ khí, là hận nhiều hơn là yêu.
Đúng vậy, y hận hắn.
Hận hắn năm đó từng hứa với y từ nay về sau hắn sẽ che chở cho y, sẽ không để ai ức hiếp bắt nạt hay tổn thương y.
Nhưng cuối cùng hắn lại nuốt lời.
Cứu y từ Túy Hoan Lâu, cho y hy vọng rồi lại khiến y tuyệt vọng, vậy tại sao còn muốn cứu y chứ?
Hề Khâu nói đúng, không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, nếu không vì lợi ích thì chắc chắn chỉ có lợi dụng.
Hề Khâu như thế, cả hắn cũng thế.
Cho nên y hận!
Hận ý giống như muốn cùng Quý Thanh Lâm đồng vu quy tận, đến chết mới thôi, nhưng rồi cũng dùng cách thân mật bá đạo nhất phát tiết hận ý này.
"Sở dĩ "hắn" yêu người nhiều như vậy là vì "hắn" đã quên tất cả những điều người đã từng làm "hắn" thất vọng. Người và những người đó không có gì khác biệt cả!"
"Nhưng con sẽ vì "hắn" mà nhớ kỹ, con vĩnh viễn là một phần của "hắn", cho dù là phần bị "hắn" vứt bỏ thì khi con trở thành chủ thể, con cũng sẽ không bao giờ buông tha cho người!"
Vuốt ve khuôn mặt ngái ngủ của Quý Thanh Lâm, y nhếch môi cười lạnh:
"Bây giờ người chắc chắn rất ghét con. Ba chữ Tư Nhược Trần đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/3503493/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.