Bờ ngực nhỏ nhắn của Tư Nhược Trần phập phồng, trong mắt chỉ toàn sợ hãi cùng không dám tin. 
Cứ trơ mắt nhìn họ cười cười nói nói, tùy ý quyết định sinh tử của mình. 
Không có chút khác biệt so với những kẻ cưỡi ngựa đã thản nhiên lấy đi mạng sống của cha mẹ y khi đó. 
Y vung tay định vùng vẫy, nhưng lại giống như một món đồ chơi nhỏ bị giam cầm trong móng vuốt của gã đàn ông, chỉ có thể tùy ý gã muốn làm gì thì làm. 
"Đừng nhìn mặt mũi nó dơ dáy mà nghi ngờ, nó vẫn còn "sạch sẽ" đấy, nếu không phải phá xử* sợ bán không được giá, thì ta tự mình tận hưởng cảm giác hoạt sắc sinh hương kia rồi." 
Gã đàn ông cuối cùng cũng trút bỏ vẻ ngoài dịu dàng, bộc lộ bản chất bẩn thỉu ghê tởm của gã. 
Tư Nhược Trần không biết nơi này là ở đâu, nhưng y không thích bị một nhóm người như thế này nhìn chằm chằm thèm khát, ánh mắt của họ dường như muốn ăn tươi nuốt sống y. 
Y dùng hết sức, bất an vùng vẫy: 
"Thả ta ra! Thả ta ra!" 
Gã đàn ông vốn luôn hiền lành dịu dàng không dám động đến y, lúc này siết chặt lấy y, ánh mắt gã đáng sợ, nói với y bằng giọng nói không cho phép y phản kháng. 
"Ngoan nào, nếu để họ làm bị thương sẽ không đáng giá nữa, loại không đáng tiền thì nơi này cũng không cần đệ, ta cũng sẽ không cần nữa." 
Tư Nhược Trần cúi đầu, y không hiểu tại sao người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/3488704/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.