Quý Thanh Lâm cười lạnh một tiếng.
Hắn không lo lắng Tư Nhược trần nhận ra mình, dù sao nếu y thực sự biết danh tính của hắn thì đã không bảo vệ hắn giống vậy, chắc là y sẽ chạy trốn mà không để lại dấu vết gì mới đúng.
Vậy thì lý do của sự ghê tởm không thể kiểm soát trong mắt y bây giờ, là gì?
"Ca ca, sao huynh không để ý đệ?"
Nhân lúc y không chú ý, Quý Thanh Lâm lao vào người Tư Nhược Trần. Người kia trừng mắt nhìn vội vã lùi ra sau, giống như chỉ tiếc không thể cách xa hắn mấy trượng.
"Ta nói lần cuối, đừng chạm vào ta!"
Trong nháy mắt Quý Thanh Lâm liền hiểu rõ.
Quả nhiên giống như hắn đoán.
Đúng như dự đoán, y ghê tởm sự đụng chạm của đàn ông, trừ lúc nãy muốn bảo vệ hắn nên mới ôm chặt như thế, nhưng bây giờ lại chán ghét đến mức không muốn nhìn hắn.
Quý Thanh Lâm cũng không tự đi tìm khó chịu.
Hai người ngồi cách nhau tận mấy trượng.
Cho đến khi Mặc Tùng hôn mê từ đầu đến giờ đột nhiên tỉnh dậy kêu rên:
"Ui, ai da ai da, đau quá... ôi!" hắn ta kêu to:
"Xương... xương của ông đây... sao lại gãy thế này!"
Lúc vừa ngồi dậy, đã nghe thấy tiếng "rắc rắc" rất rõ ràng, sau đó hắn ta lại ngã xuống đám đá vụn.
Mặc Tùng ôm cánh tay nằm đó, lần này thậm chí không dám động đậy.
"Ngài..." Đang muốn chỉ trích Quý Thanh Lâm ngược đãi người bị thương, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/3462839/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.