(Đội nồi là cái dân mạng bên TQ nói về sự hàm oan của một ai đó.)
Nửa ngày sau, phủ Nhiếp Chính Vương.
Bầu trời sắc đỏ lui xuống, Quý Thanh Lâm đã thay lại một chiếc áo choàng đen. Những hoa văn đám mây tinh xảo được thêu bằng chỉ bạc, khí phách nghiêm nghị.
Hắn nghiêng người ngồi trên ghế chính trong đại sảnh, dù bận rộn nhưng vẫn thong thả nhìn Sở Kỳ đang bị mấy người hầu lôi kéo, hắn nâng ly, nhẹ giọng nói:
"Ngũ hoàng tử uống trà không, ta mới pha."
Sở Kỳ và thất hoàng tử Sở Uyên huynh đệ ruột, nhưng hắn ta đã tòng quân từ nhỏ, còn được cha nuôi của Quý Thanh Lâm nuôi nấng, từ khi còn bé hắn ta lớn lên cùng hắn.
Hắn ta rất nóng tính và là người duy nhất dám nói năng lỗ mãng với Quý Thanh Lâm.
Trời sinh hắn ta có đôi lông mày rậm, mắt to, thân hình cao lớn, lúc này khí tức dữ tợn, lời nói cũng nồng nặc mùi thuốc súng:
"Quý Thanh Lâm, ngươi nói cho ông biết, đệ đệ của ông đâu? Nhà ngươi bắt đệ ấy đi đâu rồi?"
Hắn biết chắc chắn người này sẽ tới hỏi, chuyện đào hôn này đã gây ra không ít tai tiếng trong thành, ai cũng biết Nhiếp Chính Vương hắn là ma quỷ, vậy nên người này sao mà không lo lắng an nguy của thất hoàng tử cho được?
"Chết rồi." Quý Thanh không thèm ngẩng đầu mà tiếp tục uống trà, giống như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp.
"Ai làm? Quý Thanh Lâm, ngươi đừng nói với ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/2882612/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.