Lúc này, hình như Quý Thanh Lâm cảm thấy không thoải mái vì bị y đè, khẽ nhíu mày dù vẫn đang ngủ. 
Đột nhiên Tư Nhược Trần không thể xuống tay được. 
Nếu người kiêu ngạo như sư phụ lại bị cưỡng ép, người sẽ cảm thấy khó chịu biết bao. 
Giống như y từng nói, y không đành lòng. 
Màu đỏ trong mắt y dần dần nhạt đi, Tư Nhược Trần đè nén ham muốn của bản thân. 
"Sư phụ, hẹn gặp người trong mơ..." 
Y hít một hơi thật sâu, tựa hồ đã vứt bỏ hết tà niệm, chậm rãi ôm Quý Thanh Lâm trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ. 
Sương rơi vào ban đêm, cái lạnh trở nên nặng nề hơn. 
Trong giấc mơ của Tư Nhược Trần, tuyết rơi dày đặc, tuyết trắng đóng băng mặt hồ nước màu đỏ, giống như một tấm gương đẫm máu. 
Sở Uyên đứng trên đó, mỉm cười nhìn y. 
Tư Nhược Trần cảm giác như mình đang nhìn thấy quỷ. 
Người kia đột nhiên duỗi tay chỉ về phía sau y. 
Tư Nhược Trần quay đầu lại, phía sau là Quý Thanh Lâm đang đứng đó cau mày nhìn y và Sở Uyên, vẻ mặt rất tức giận. 
Trong lòng Tư Nhược Trần hỗn loạn, cực kỳ sợ hãi, muốn lao đến ôm lấy hắn, nhưng chân y tựa như bị đóng đinh tại chỗ. 
Con không cần Sở Uyên, không cần hắn! 
Con cần người thôi. 
Con chỉ muốn mình người thôi. 
Y nôn nóng mở miệng, nhưng giọng nói lại bị tiếng gió gào thét nuốt chửng, rồi tan biến vào khoảng không. 
Gió tuyết mạnh như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cun-ngoan-cua-su-ton-phan-dien-vua-ngau-lai-vua-cung/2882573/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.