Vô Song lúc này như một linh hồn , hắn có thể nhìn thấy tất cả sự vật sự việc ở trong đám tang này nhưng chẳng thể nói với ai mà cũng chẳng thể chạm vào cái gì .
Vô Song vốn đã không thuộc về cái thế giới này , hắn chỉ như một lữ khách bước qua khung cảnh nơi đây chỉ là Vô Song biết rõ một việc , trong ký ức của hắn không có cái đám tang này nhưng mà từng hình ảnh trước mặt với Vô Song lại quen thuộc vô cùng .
Vô Song như linh hồn du đãng trong đám tang , hắn nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc nhưng mà chính hắn thì lại chẳng biết gọi tên bọn họ ra sao , chẳng biết bọn họ là ai , ký ức của Vô Song có chút lộn xồn , đầu của hắn càng ngày càng đau .
Cái cơn đau này cho Vô Song hiểu , hiểu đây không phải là một giấc mơ , đây là thứ sức mạnh của Bát Chỉ Kính mang lại cho Vô Song , đây là thứ khung cảnh ám ảnh nhất với Vô Song .
Cái đám tang này rốt cuộc là của ai ? , Vô Song thực sự không rõ nhưng mà hắn lại nhìn thấy chính hắn trong cái đám tang này .
Tự mình nhìn thấy mình quả là một việc thú vị , càng thú vị hơn khi mình kiếp sau lại thấy bản thân mình ở kiếp trước , như vậy mới càng có ý tứ .
Vô Song bắt đầu di chuyển tới vị trí của 'mình' sau đó hắn khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3298592/quyen-5-chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.