Chương trước
Chương sau
Hải Thần rốt cuộc tỉnh lại, bất kể thế nào thì nó cũng là một sinh vật cực kỳ cường đại, một chiêu Thái Tổ Thiên Nộ của Vô Song cũng chỉ có thể khiến nó bất tỉnh khoảng 5 phút đồng hồ.

Khi Hải Thần tỉnh lại, cả người nó lập tức run lên, đau đớn làm cơ thể khổng lồ run bần bật.

Trên cơ thể Hải Thần có quá nhiều vết thương, nó gần như bị xé ra vậy.

Như một thói quen, Hải Thần lại muốn rống lên một tiếng thể hiện nỗi đau khủng khiếp mà mình phải chịu tuy nhiên Vô Song cũng không để nó mở miệng nữa, Hải Thần chỉ cần hét lên bản thân Thanh Thanh tuyệt đối không chịu được.

Vô Song cũng không làm gì Hải Thần cả, hắn ngồi trên người Hải Thần chỉ lằng lặng nói một câu.

"Câm miệng ".

Hải Thần lần này như cảm nhận được gì đó, vậy mà thực sự ngậm miệng lại, đôi mắt đỏ như hai cây đèn pha khẽ ngước lên trên, nó phát hiện ra Vô Song ngồi trên người nó.

Lúc này một cảm giác sợ hãi cùng cực xuất hiện trên người Hải Thần, nó thật sự rất sợ Vô Song.

Trong một phút giây này nó như muốn lặn xuống biển bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt nhưng mà nó thật sự không dám chạy.

Trên người nó trước đã có thương thế, thương thế chưa kịp hồi phục thì lại gặp một đợt thương thế càng kinh khủng hơn, cơ thể nó gần như bị xé làm đôi, lê cái thân thể này thì có thể chạy được bao xa?, quan trọng hơn hình ảnh khủng bố của Vô Song vẫn in trong đầu nó, nó càng không dám bỏ chạy.

Vô Song thấy Hải Thần bắt đầu học im lặng liền mỉm cười tiếp theo ánh mắt hắn hơi lóe lên, Vô Song nhè nhẹ đưa ma khí vào trong người Hải Thần.

Mỗi lần Vô Song hóa thành Ma Long thì chắc chắn bị Thiên Đạo dòm ngó chỉ chờ mang thiên kiếp tới đánh hắn nhưng mà Vô Song cũng chưa thử chỉ dùng ma khí thì sẽ bị sao.

Sử dụng một lượng nhỏ ma khí đưa vào người Hải Thần, Vô Song cũng không nhìn Hải Thần mà chỉ nhìn lên thiên không.

Vô Song không thấy Thiên Đạo xuất hiện vì vậy bắt đầu tăng cường lượng ma khí lên, từng chút từng chút một, cơ hồ đợi cho hắn một mực tăng ma khí truyền vào người Hải Thần thì sau khoảng 5 phút bản thân Vô Song liền ngừng tay.

Thiên Đạo vẫn chưa hiện ra nhưng Vô Song đã cảm giác được nó, chỉ cần thêm vài giây nữa thôi Thiên Đạo nhất định sẽ hiện thân, một khi Thiên Đạo hiện thân mà không có Bát Chỉ Kính giúp đỡ thì Vô Song sẽ gặp rất nhiều rất nhiều phiền phức.

Sau khi ngừng tay lại Vô Song mới nhìn Hải Thần, quả nhiên như Vô Song đoán, ánh mắt của Hải Thần đã không còn cảm giác sợ hãi cùng đau đớn nữa mà thay vào đó là sự thư thích đồng thời các vết thương trên người Hải Thần dần dần cũng đang khôi phục.

Thương thế của Hải Thần không khỏi hết, nó vẫn bị thương rất nặng nhưng đúng là thương thế đang khép lại.

Hải Thần vốn đang tận hưởng thì thấy Vô Song thu tay lại, trong mắt nó lộ ra vẻ khó hiểu sau đó lập tức ngước mắt lên nhìn Vô Song.

Nó không hiểu tại sao kẻ đáng sợ kia lại chữa thương cho mình cũng không hiểu tại sao kẻ đáng sợ kia lại dừng tay bất quá khi nó nhìn Vô Song thì thấy Vô Song cũng đang nhìn nó, không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt Vô Song thì nó lại sợ, sợ vô cùng.

"Nếu ngươi nghe hiểu lời ta nói thì nâng lên xúc tu hiểu chứ? ".

Vô Song dứt lời, năm ngón tay đặt vào đỉnh đầu Hải Thần.

Vô Song hiện tại không thể ma hóa, hắn chỉ là đang dọa Hải Thần mà thôi, quả nhiên Hải Thần bị Vô Song dọa rồi, nó lập tức nâng lên cả 12 cái xúc tu biểu thị hiểu ý.

Thấy hành động của Hải Thần bản thân Vô Song khẽ cười sau đó lại nói.

"Tốt, dẫn ta về Bồng Lai Tiên Đảo ".

Hải Thần lúc này lại lộ ra vẻ mờ mịt, nhìn thấy ánh mắt của nó thì Vô Song lại có điều suy nghĩ.

Sinh vật này chỉ sợ không biết Bồng Lai Tiển Đảo là gì, thế là Vô Song lại nói.

"Đưa ta về nơi đầu tiên ta gặp ngươi".

Nhắc đến nơi đầu tiên Hải Thần gặp Vô Song thì nó sẽ không quên.

Hải Thần là kẻ bảo vệ vùng biển này, thật ra từ vị trí hiện tại tới Bồng Lai cũng không xa lắm bất quá Bồng Lai là một hòn đảo đặc biệt, một hòn đảo mà gần như không thể đánh bậy đánh bạ mà đi tìm kiếm được.

Hải Thần cơ hồ rất sợ Vô Song, nó cũng chẳng nghĩ gì, thân hình khổng lồ bắt đầu di chuyển hơn nữa Hải Thần còn rất thông minh, nó ẩn cả người trong nước nhưng phần đầu lại hơi nhô lên, trở thành thuyền của Vô Song cùng Thanh Thanh.

Tốc độ của Hải Thần cực nhanh, cũng không bao lâu nó liền đưa hai người Vô Song về lại Bồng Lai, đương nhiên với địa vị bá chủ của nó thì ở hải vực này tuyệt không có bất cứ sinh vật nào dám cản đường.

Đứng trên đầu Hải Thần, nhìn thấy Bồng Lai ngay trước mặt có điều Vô Song cũng không động, trái lại hắn liền chuyển thân dùng khinh công ôm Thanh Thanh lên một con thuyền, một con thuyền lớn được coi là tương đối vẹn nguyên.

Đặt Thanh Thanh trên con thuyền này, Vô Song quay đầu nhìn Hải Thần.

"Bảo vệ cô bé này, hiểu chứ? ".

Hải Thần vốn muốn nhanh chóng rời đi càng nhanh càng tốt nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vô Song bản thân... Hải Thần thực sự sợ, nó vậy mà lại nâng nguyên đống xúc tu của mình lên tỏ ý vâng lời Vô Song.

Thấy Hải Thần hiểu chuyện Vô Song mới cười rồi quay lại nhìn Thanh Thanh, một tay đưa ra xoa đầu cô bé.

"Đợi ta ở đây, yên tâm không có chuyện gì, ta rất nhanh sẽ quay lại ".

Thanh Thanh nghe vậy ngửa đầu lên nhìn Vô Song, ánh mắt to tròn gật gật rồi yên lặng chọn một góc trên thuyền mà nằm xuống, cả người co lại thành một đoàn.

Nhìn Thanh Thanh ngoan ngoãn nằm ở đó rồi lại nhìn Hải Thần đã ẩn dưới đáy biển nhưng chung quy không có rời đi phụ cân con thuyền này, Vô Song mới tương đối an tâm, hắn liền bước xuống khoang thuyền.

Vô Song tới khoang thuyền cũng không có mục tiêu đặc biệt gì, hắn muốn đi lấy chút lương thực.

Con thuyền này tuy bị thủng vài lỗ nơi mạn tàu nhưng mà cũng không phải thủng nơi đáy tàu, có thể nói con thuyền này phi thường "lành lặn".

Chỉ cần thuyền không chìm, nước không vào thì khả năng rất lớn Vô Song vẫn sẽ tìm được lương khô, quả nhiên cũng không ngoài Vô Song dự đoán, tại khoang thuyền còn rất nhiều lương khô tồn đọng.

Mang theo một tí lương khô lại kiếm một cái túi, Vô Song rất nhanh đi ra ngoài, hắn chia lương khô thành hai phần, một phần đặt bên cạnh Thanh Thanh, hắn còn không quên nhẹ vỗ đầu với nàng.

Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn Vô Song, thấy Vô Song cầm một bọc lương khô quơ quơ trước mặt.

Vô Song có chút lo lắng Thanh Thanh không hiểu ý mình, hắn lại chạm vào cái bụng của cô bé rồi chạm vào miệng nàng, tiếp thoe như sợ Thanh Thanh vẫn không rõ ràng liền lấy một miếng lương khô đặt vào miệng nàng.

Thanh Thanh đi theo Vô Song cả ngày, tuyệt đối rất đói, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, nhẹ cắn một cái.

Vô Song thấy vậy cười cười, hắn ngồi xổm xuống, đặt bọc lương khô bên cạnh Thanh Thanh, cứ như vậy nhìn Thanh Thanh ăn hết miếng lương khô đầu tiên hắn mới vỗ đầu nàng lần nữa.

"Đói thì ăn biết chưa, ăn chứ này có thể chống đói, đợi ta trở về, yên tâm sẽ rất nhanh ".

Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Vô Song, cô nhóc lúc này trong ánh mắt tràn ngập vui mừng, dù sao nàng thực sự đói lả, nay lại được cho ăn không mừng sao được?.

Ngẩng đầu lên nhìn Vô Song, đại não lại bỏ ra vài giây như muốn nhớ kỹ từng lời Vô Song nói rồi mới gật đầu lia lịa.

Thấy Thanh Thanh hiểu ý mình, Vô Song mới cảm thấy yên tâm một chút, hắn rốt cuộc xoay người lại, một chân đạp vào mạn thuyền, rất nhanh lướt về phía Bồng Lai Đảo.

Lần này khác với lần thứ nhất lên Bồng Lai, lần này Vô Song có chuẩn bị thậm chí phải nói là chuẩn bị rất chu toàn.

Hắn muốn xem, Đại Quốc Chủ rốt cuộc tính toán cái gì, rốt cuộc muốn chơi cái gì.

Đại Quốc Chủ chỉ cần muốn chơi, Vô Song nhất định sẽ bồi tiếp hắn, sẽ chơi một ván thật vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.