Chương trước
Chương sau
Vô Song nhìn vào mỹ nhân trong tranh, mỹ nhân trong bức tranh kia khiến hắn không run lên không được, hắn nhận ra dung mạo của nàng bất quá có lẽ đây cũng không phải nàng, có những thứ hắn không biết được, càng không nhận ra được.

Vô Song đoán không sai, mộ Ngu Trà... có lẽ thực sự là mộ của Ngu Mỹ Nhân – Ngu Cơ.

Tại sao Vô Song lại có thể khẳng định được vào thời điểm này?, đấy là vì dung mạo nữ nhân trong tranh giống hệt một người Vô Song từng biết, nàng có rất nhiều thân phận nhưng mà thân phận đầu tiên của nàng gọi là Tây Thi.

Tây Thi chịu lệnh của Thiên Đạo, nàng đóng rất nhiêu vai diễn, sống rất nhiều kiếp, một kiếp trong đó chính là Ngu Cơ, là mỹ nữ ở bên cạnh Tây Sơ Bá Vương – Hạng Vũ.

Vô Song nghĩ nát óc thì cũng không nghĩ ra Ngu Cơ cùng Từ Phúc có quan hệ gì, nhưng bức tranh kia rõ ràng là của Ngu Cơ, rõ ràng là dung mạo của nàng, cái này thì không sai được.

Bức tranh vẽ rất tốt, họa tác của chủ nhân của nó có thể nói là thế gian hiếm thấy, một bức tranh thực sự vẽ sống Ngu Cơ, như mang nàng bước ra khỏi tranh, như mang vẻ đẹp của nàng sống lại trong mắt thế gian.

Thực sự khi nhìn vào cái bức tranh này thì Vô Song bắt đầu thấy rối bởi vì hắn đang không hiểu việc gì xảy ra, mọi thứ thật sự rất loạn.

Nơi này chắc chắn do Đế Thích Thiên tạo ra còn vị Ngu Trà kia thì có liên quan tới Từ Phúc, đây là những gì Vô Song suy nghĩ.

Đến khi thấy bức tranh này, Vô Song lại không còn dám nghĩ cái gì nữa bởi vì hắn không thể biết được đúng sai.

Nơi này dĩ nhiên vẫn do Đế Thích Thiên tạo ra nhưng mà Ngu Trà kia có phải liên quan tới Từ Phúc nữa hay không thì Vô Song không rõ được nữa.

Thế giới này có Ngu Cơ cũng có Từ Phúc, cái này không cần bàn cãi vấn đề là Đế Thích Thiên đến từ một thế giới khác và tại cái thế giới đó thì cũng có Ngu Cơ.

Ngu Cơ tại thế giới của Đế Thích Thiên... chính là Tây Thi, là Tây Thi bị Thiên Đạo chưởng khống .

Giờ phút này khi thấy dung mạo của nữ nhân trong tranh, Vô Song hoàn toàn không thể phân định được cái gì nữa, không thể phân định được liệu nữ nhân trong tranh có liên quan tới Từ Phúc hay liên quan tới Đế Thích Thiên.

Đứng lặng trước bức tranh, Vô Song cũng không biết nói gì nữa cả, hắn chỉ có thể ngăn chặn tất cả các suy nghĩ trong đầu, những việc nghĩ không ra tốt nhất không nghĩ nữa.

Vô Song tiến thẳng về phía trước mặt nơi đặt quan tài đen, đến khi chạm vào quan tài đen thì Vô Song mới nhận ra thứ này được làm bằng kim loại, được làm bằng hắc thiết chứ không phải chỉ là một loại gỗ màu đen.

Từ sự kiện Thạch Thất thì Vô Song khá cố kỵ việc đi mở quan tài vì vậy hắn bắt đầu đi vòng ra sau, lúc này vị trí đứng của Vô Song là trên tế đàn, Vô Song có thể nhìn xuống nước nơi mà từng đóa hoa sen đen nhánh xuất hiện.

Nhìn xuống màn nước màu đen kia Vô Song bất giác nhớ tới một nơi, một nơi tại Phật Sơn.

Vì nhớ tới sự kiện Phật Sơn, vì nhìn thấy ma khí cực kỳ khủng khiếp ở trong cái đầm sen này, Vô Song làm một hành động mà không ai có thể tưởng tượng được, Vô Song để cả người rơi tự do xuống hắc đầm.

Vừa rơi xuống mặt nước đen ngòm này, tất cả các đóa hoa sen như thay đổi, khi nhìn từ trên cao thì đây là những đóa hoa sen màu đen kỳ dị nhưng tuyệt đẹp bất quá khi chạm vào dòng nước thì nào còn có hoa sen tồn tại, tất cả chỉ là những cánh tay, những cánh tay màu đen chuyển động.

Những cánh tay này bắt lấy Vô Song, chúng nó bắt đầu kéo Vô Song xuống dưới làn nước đen, chúng nó như muốn nuốt chửng Vô Song.

Vô Song gần như hoàn toàn không làm ra chút phản kháng gì, hắn để thân tự do, để mặc những thứ kỳ dị kia bắt lấy cơ thể mình, cảm nhận được thân thể mình bị ma khí nuốt chửng, bị dòng nước đen ngòm nhấn chìm.

Người Vô Song cứ thế chìm dần chìm dần, hắn cảm thấy đầu mình nặng trĩu, cả cơ thể cũng nặng trĩu, tầm mắt Vô Song hoàn toàn không còn thấy gì cả, tất cả chỉ là một màu đen.

Không ánh sáng, không âm thanh, không có gì cả.

Giờ phút này có chăng chỉ còn lại cảm giác, thứ cảm giác mơ mơ hồ hồ.

Theo cảm giác của Vô Song, xung quanh hắn đang có rất nhiều người... cơ mà chính Vô Song cũng chẳng rõ đám này là người hay quỷ, chỉ biết chúng vờn quanh Vô Song, trong ánh mắt lộ ra sự thèm khát vô cùng, chính những thứ này đang kéo Vô Song xuống, kéo Vô Song không thể thoát ra được khỏi bóng tối khổng lồ.

Bóng tối cứ như kéo dài vô hạn, Vô Song cứ thế chìm dần chìm dần, căn bản không còn có đường ra nữa.

Trong hoàn cảnh này, Vô Song vẫn không làm ra phản ứng, hắn vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn muốn xem cái bóng tối này có thể đưa hắn đi bao xa?.

Cũng chẳng biết Vô Song phải đợi bao lâu, tại lúc này thời gian cùng không gian cứ như chẳng thể xác định, chỉ biết rằng những thứ xung quanh Vô Song như cảm nhận được cái gì đó mà bắt đầu chạy trốn, chạy trốn trong hoảng sợ.

Tiếp theo Vô Song có thể cảm nhận được rõ mồn một thứ gì đang tiến tới.

Đây là một hư ảnh, so với những thứ kỳ dị kia thì hư ảnh này chắc chắn không giống con người.

Tiếp theo thiên địa như thay đổi, rốt cuộc Vô Song như bị kéo cả hồn phách ra vậy, hồn phách hắn tiến vào một không gian khác, một bình nguyên tràn ngập hoa, một cánh đồng hoa khổng lồ.

Nằm trên cánh đồng hoa, Vô Song rốt cuộc ngồi dậy sau đó ánh mắt hắn híp lại.

Hắn rốt cuộc nhìn thấy cái thứ kia, cái thứ xuất hiện nơi tận cùng hắc ám.

Đây là một người, một người mà Vô Song chẳng lạ gì.

Thân thì là nhân hình nhưng cả người thuần một màu đen hắc ám, ánh mắt màu đỏ như máu đồng thời... sau lưng nó có 4 đầu hắc long.

Ma Hóa Tứ Long, đây là tất cả những gì mà Vô Song có thể nghĩ ra được cũng là từ chính xác nhất để miêu tả nhân hình kia, đây chắc chắn là Ma Hóa Tứ Long.

Vô Song đang nhìn nhân hình, nhân hình cũng nhìn Vô Song sau đó nó vậy mà mở miệng nói chuyện.

"Ta rốt cuộc đợi được ngày này, rốt cuộc kế hoạch của chủ thượng cũng thành công ".

Nhân hình nói xong liền cười khặc khặc, cười phi thường điên cuồng và dĩ nhiên thì Vô Song không hiểu cái gì cả.

"Kế hoạch, kế hoạch gì? ".

Vô Song mở miệng làm cho nhân hình khựng người lại, nó không thể tin được mà nhìn Vô Song .

"Sao có thể, sao có thể, ngươi sao có thể có ý thức?, rốt cuộc là việc gì xảy ra? ".

Nhân hình lúc này gần như hoảng loạn vậy, hai tay của nó đưa lên đầu mà gầm rú, chẳng hiểu tại sao Vô Song thấy nhân hình rất... ngu, trí tuệ của nó... cứ như chưa thành hình vậy.

Nhân hình cứ thế ôm đầu gào rú nhưng rất nhanh lại cười khặc khặc.

"Không có gì, không có gì, đại nghiệp chắc chắn đã thành công chủ thượng mới đưa phôi thai hoàn hảo như ngươi tới đây ".

"Không có gì, không có gì cần lo lắng ".

"Không có gì, không có gì cần suy nghĩ, chiếm lấy phôi thai như ngươi ta liền có thể ra ngoài, vì chủ thượng mà trợ lực ".

Nhìn nhân hình như đang tự biên tự diễn, Vô Song nhẹ lắc đầu rồi thở ra một hơi.

"Chủ thượng của ngươi là ai? ".

Vô Song hỏi, nhân hình lại đờ ra sau đó nó bắt đầu tự hỏi mình.

"Đúng rồi, chủ thượng của ta là ai?, chủ thượng là ai?, là ai? ".

Nó lại ôm đầu, lại gào rú.

Nhìn nhân hình, chính Vô Song còn thấy mệt mỏi.

Nhân hình gào rú thêm một lúc, ánh mắt càng thêm đỏ, càng thêm điên cuồng.

"Không cần quan tâm, không cần quan tâm, chiếm được phôi thai chủ thượng sẽ đến đón ta, sẽ đến đón ta ".

Nó nói xong, cả người lao đến chỗ Vô Song, tốc độ cực kỳ khủng khiếp.

Tiếp theo cả người nó cùng "tứ long" nhập làm một, trở thành một cái miệng hắc long khổng lồ, nó muốn nuốt chửng Vô Song.

Sau đó... sau đó cũng không có sau đó.

Cái miệng của nhân hình vốn siêu lớn nhưng mà rất nhanh có một thứ càng lớn hơn, càng khủng khiếp hơn, một cái đầu hắc long khác xuất hiện, thản nhiên nuốt chửng lấy nó.

Ma Hóa Tứ Long?, cái dạng này Vô Song chơi chán rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.