Chương trước
Chương sau
Lý Thương Hải nghe thấy kẻ tự xưng là Tần Hạo Thiên kia nói được tiếng Phù Tang thì mới thấy hợp lý, dù sao theo nàng thì bất kể đám Bồng Lai này đang tính toán cái gì thì chỉ sợ cũng không thoát ra được khỏi mục đích hướng tới Phù Tang, Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân.

Mục đích là vậy thì chẳng nhẽ ngôn ngữ Phù Tang còn không nói được?.

Lý Thương Hải chỉ bực mình là nàng hiện tại không mang theo mặt nạ, nàng thực sự rất muốc đâm mù mắt của Tần Hạo Thiên luôn, ánh mắt của hắn làm nàng phi thường chán ghét.

Đương nhiên tố chất của Lý Thương Hải vẫn rất tốt, đừng quên nàng đóng vai nữ thần nhiều năm hơn nữa bản thân nàng còn là người truyền giáo, người khiến hàng vạn tín đồ tin phục, có những việc cho dù bản tâm nàng không thích thì nàng vẫn sẽ làm.

"Tần tộc trưởng, chúng ta thực sự từ xa tới đây, lương thực cùng nước uống cũng chẳng còn nhiều, cả đoàn người đều rất mệt mỏi ".

"Người xem một chút, ta là nữ nhân, trong đoàn cũng toàn là nữ nhân, ngoài ra cũng chỉ có hai lão già cùng một thiếu niên chưa lớn, đi đến đây biết bao nhiêu khó khăn chứ ".

"May mắn lắm chúng ta mới có thể thấy nơi có người sống, tiểu nữ cũng không xin gì hơn, chỉ xin tá túc ở lại một hay ngày, xin chút lương thực cùng nước uống sau đó sẽ rời đi ".

Lý Thương Hải không hổ là em gái Lý Thu Thủy, hai chị em chung quy vẫn có điểm giống nhau, không bày ra mị thái thì thôi, một khi bày ra mị thái thì khủng khiếp vô cùng, thực sự đều mang sức sát thương kinh khủng với nam nhân.

Dĩ nhiên nếu mà hiện tại Tần Hạo Thiên vẫn không đồng ý, Vô Song cũng không ngại gọi hắn ra riêng một chỗ dùng Di Hồn Đại Pháp "thuyết phục" hắn một phen.

Thật ra không chỉ Vô Song có ý nghĩ này, ngay cả Thiên Thánh cùng Vô Hà Tử đều có ý động, cả hai đều cảm thấy Ám Tộc là một điểm nhấn, là nơi chắc chắn ẩn chứa một cái gì đó về Bồng Lai, nơi này không thể không đi tìm hiểu.

Cũng may Tần Hạo Thiên rốt cuộc cũng không chịu nổi sát thương của Lý Thương Hải, ánh mắt hắn đầy mê luyến nhìn nàng, rốt cuộc nói.

"Trong 7 người các ngươi bao gồm 4 phụ nữ, 2 lão già cùng 1 thiếu niên, cũng không có nguy hiểm gì đối với chúng ta tuy nhiên Ám Tộc có luật của Ám Tộc, thực sự không tiếp người ngoài ".

Tần Hạo Thiên nói xong lại nhìn Lý Thương Hải, gần như mỗi lần nhìn Lý Thương Hải thì dục vọng lại càng tăng, đến cả hô hấp cũng có chút gấp.

"Nói là nói như vậy nhưng mà Ám Tộc cũng không phải thấy chết không cứu, hay là thế này đi, phụ nữ cùng người già có thể vào trong tộc nghỉ ngơi một đêm, về phần thiếu niên thì không được".

Tần Hạo Thiên nói một câu mà Vô Song còn cho rằng mình nghe nhầm, dĩ nhiên cho phụ nữ cùng người già tiến vào qua đêm còn thiếu niên như Vô Song thì không được?.

Lý Thương Hải cũng thấy bất ngờ, vội nói.

"Tần tộc trưởng, đứa nhỏ đó là đệ đệ của tiểu nữ, tiểu nữ không thể để đứa nhỏ này ở ngoài được, ngoài kia nguy hiểm như vậy... sao có thể ở ngoài ".

Tần Hạo Nhiên nghe vậy cũng không để ý lắm, cứ thế mà nói.

"Ở đây là đất thánh được thần linh chiếu cố, yêu ma quỷ vật sao dám tới gần, ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ở phụ cận nơi đây tất được thần linh bảo hộ, căn bản không có yêu ma quỷ quái cũng không có nguy hiểm ".

"Nếu ngươi không chấp nhận thì ta cũng không có cách nào, đây là cấm lệnh truyền từ đời ông nội ta, Ám Tộc không tiếp người ngoài, càng không tiếp nam nhân bên ngoài ".

Câu nói này của đối phương là tiếng Phù Tang, ở đây chỉ có Quỳnh Hương – Lý Thương Hải – Vô Song – Huân cùng Dương là hiểu, tất nhiên có thể chân chính suy nghĩ về câu nói này thì cũng chỉ có ba người Quỳnh Hương – Lý Thương Hải cùng Vô Song. 

Trong miệng Tần Hạo Nhiên nói cấm lệnh truyền từ đời ông nội hắn, vậy thì cái cấm lệnh này cũng không thể nói là tồn tại lâu đời được, có lẽ cũng chỉ khoảng vài chục năm trước, dù sao mỗi đời tộc trưởng chưa hẳn đã ngồi quá 20-30 năm.

Cấm hết người ngoài thì bọn họ có thể hiểu nhưng đặc biệt cấm nam nhân thì lại là vấn đề khác, lại liên tưởng đến vài chục năm trước thì có thể hiểu được... chỉ sợ đây là đoạn thời gian Tiêu Dao Tử đi tới nơi này.

Tiêu Dao Tử thì cũng không cần phải nói, người khác thế nào không biết nhưng Tiêu Dao Tử tu luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công cùng với Bất Lão Trường Xuân Công thì không thể già được thậm chí càng giống với một thiếu niên, Ám Tộc nếu từng gặp Tiêu Dao Tử lại thêm việc Tiêu Dao Tử làm với Bồng Lai Tiên Đảo thì không cấm không được.

Hiểu được điểm này, Quỳnh Hương – Lý Thương Hải cùng Vô Song cộng đồng nhìn nhau, ba người đều hiểu ý trong mắt đối phương, tự động nhẹ gật đầu với nhau.

Vô Song lúc này rốt cuộc mở miệng, hắn nói cũng là tiếng Phù Tang hơn nữa là cố tình nói cho họ Tần nghe.

"Cô cô cùng mọi người đi vào trước đi thôi, Vô Song ở ngoài này cũng không sao, Tần tộc trưởng đã phá lệ như vậy là khó được, cũng không cần làm tộc trưởng khó xử ".

Vô Song nói câu này với Lý Thương Hải, sau đó lại hướng về họ Tần, chắp tay mà nói.

"Tần tộc trưởng, vãn bối cũng không vào cùng cô cô và mọi người nữa nhưng mà vãn bối thật sự rất đói, xin Tần tộc trưởng tiếp tế chút lương thực cùng nước uống, vãn bối cảm kích vô cùng " 

Tần Hạo Thiên nghe vậy lông mày mới dãn ra, hắn cũng không coi đây là vấn đề lớn, chút lương thực cùng nước ống mà thôi cũng không có gì cả.

"Được, ngươi đợi một chút, ta cho người mang ra giúp ngươi ".

Ánh mắt liếc về phía Vô Song rồi lại chăm chú nhìn Lý Thương Hải.

"Ngươi theo ta vào trong, ta sắp xếp nơi ăn chốn ngủ cho các ngươi ".

Cái cuộc hội thoại này đều bằng tiếng Phù Tang, Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh căn bản không hiểu gì, mãi đến khi theo đám người Ám Tộc tiến vào trong làng mà lại thấy Vô Song ở ngoài, trong mắt hai người này mới hiện ra vẻ khó hiểu.

Dĩ nhiên hai lão đầu cũng sẽ không mở miệng đi hỏi, hai người tuy không biết vừa nãy Vô Song cùng Lý Thương Hải nói gì với người Ám Tộc nhưng mà cũng thừa biết hai người nhất định có tính toán riêng.

Nhìn theo 6 người tiến vào lãnh địa Ám Tộc, Vô Song lúc này vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt quan sát xung quanh.

Vô Song cảm thấy, Ám Tộc có vấn đề, dĩ nhiên đây là câu nói thừa thãi bởi ngay cả Huân cùng Dương đều sẽ nhận ra cái việc này.

Quan trọng nhất ở đây là thượng nguồn, là chữ X của Tiêu Dao Tử để lại có vấn đề.

Tại sao Tiêu Dao Tử không nói gì về Ám Tộc mà lại chỉ để lại một chữ X?, chữ X kia là đánh dấu cái gì?, là ý chỉ việc gì?.

Theo những gì Vô Song nhận ra qua cuộc nói chuyện vừa rồi thì Tiêu Dao Tử cũng chắc chắn đi qua Ám Tộc hơn nữa hai bên còn xảy ra rất nhiều việc với nhau, như vậy thì Tiêu Dao Tử đã làm gì?.

Nếu đoàn người Lý Thương Hải tiến vào trong Ám Tộc thì Vô Song liền muốn dạo quanh một vòng, muốn kiểm tra toàn bộ khu vực gọi là thượng nguồn này, dĩ nhiên bất kể ra sao thì Vô Song cũng phải đợi người của Ám Tộc đưa đồ ăn ra đã, nếu không đám người này chỉ sợ sẽ sinh nghi. 

Cũng chẳng để Vô Song phải đợi lâu lắm, rốt cuộc có một nam nhân đi về phía Vô Song, kẻ này dĩ nhiên thuộc cái đám tinh binh vừa rồi, trong tay cầm một cái lá đang bọc gì đó, tay còn lại cầm một cái hồ lô.

Kẻ này tiến tới chỗ Vô Song, hắn thản nhiên ném cái lá về phía Vô Song, đương nhiên là Vô Song tiếp được, sau đó hắn lại ném nhẹ cái hồ lô cho Vô Song rồi mở miệng nói gì đó.

Ngôn ngữ này Vô Song không tài nào dịch ra được nhưng mà theo suy nghĩ của hắn chỉ sợ đây là ngôn ngữ thời Tần hơn nữa là của nhà Tần trước cả thời kỳ thống nhất thiên hạ, chỉ có như vậy mới có thể giải thích cho việc nó khác lạ như vậy, xa lạ với tiếng Hán như vậy.

Vô Song thì cũng không hiểu kẻ kia nói gì, kẻ kia cơ hồ cũng chẳng cần Vô Song hiểu, cứ thế đi trở về, để lại Vô Song một mình giữa cánh đồng, trong tay là thức ăn cùng đồ uống.

Mở cái bọc đồ ăn ra, Vô Song hơi bất ngờ bởi đây là thịt trâu, là thịt trâu nướng.

Về phần nước trong hồ lô... cũng là nước hết sức bình thường hơn nữa còn có một loại cảm giác mát lạnh, đây có lẽ là nước lấy từ chính thượng nguồn.

Đồ ăn cùng nước uống chắc chắn phù hợp với nhu cầu của con người đồng thời Vô Song căn bản không cảm nhận được ma khí ở bên trong.

Vô Song hiện tại cũng không đói vì vậy hắn không lựa chọn ăn đống đồ ăn này mà lại cất vào hành trang, sau đó xoay người đi theo cung đường ngược lại, trong tay bắt đầu mở bản bút ký của Tiêu Dao Tử ra.

Bồng Lai Tiên Đảo chia làm rìa ngoài, Quỷ Lâm, Thạch Thành cùng Vùng Tối.

Nôi cuối Quỷ Lâm chính là thượng nguồn.

Phía trên thượng nguồn, nơi bắt đầu của con suối kia... chính là Thạch Thành, là nơi ngự trị của thần linh.

Bên trong Thạch Thành, theo lời Tiêu Dao Tử chính là Vùng Tối.

Chữ X của Tiêu Dao Tử đánh dấu vị trí thượng nguồn chứ không phải đánh dấu Thạch Thành, như vậy khiến Vô Song nghĩ đến một điểm.

Vô Song bắt đầu nhìn về phía cái thác nước khổng lồ kia, ánh mắt càng ngày càng nhíu chặt.

"Đừng nói với ta trong thác nước có huyền cơ, chẳng nhẽ lại giống Hoa Quả Sơn? ".

Thác nước khổng lồ bàng bạc đổ xuống, trong những thác nước như vậy dĩ nhiên có thể có cả một hang động khổng lồ bên trong.

Cẩn thận bọc bản bút ký của Tiêu Dao Tử lại, Vô Song rất nhanh xoay người, thân hình chạy khỏi Ám Tộc, càng chạy càng xa.

Trước rời khỏi Ám Tộc, sau vòng ngược lại, tiến vào trong thác nước, đây chính là dự định của Vô Song.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.