Chương trước
Chương sau
Biết được những chủ nhân của Bồng Lai Tiên Đảo sẽ là đám Thất Phúc Thần này thì bản thân Lý Thương Hải hơi bất ngờ bởi dù sao Thất Phúc Thần chưa phải là tồn tại tối cao ở Phù Tang.

Đương nhiên bất ngờ quy về bất ngờ, sẽ không liên quan gì đến việc nàng muốn giết sạch đám Thất Phúc Thần này báo thù cho sư phụ.

Sư phụ nàng – Tiêu Dao Tử vì Thất Phúc Thần mà chết, thân là đồ nhi nàng đương nhiên sẽ vì sư phụ mà giết sạch Thất Phúc Thần.

Có một điểm đặc biệt của Tiêu Dao Phái đó chính là không quản đúng sai, chỉ xem tâm tình, không quản thiên ác, chỉ cần lòng không vướng bận.

Từ góc độ người ngoài mà nói, Tiêu Dao Tử tiến vào Bồng Lai Tiên Đảo đã được coi là xâm nhập trái phép, sau đó bắt đầu đè sinh linh nơi Bồng Lai ra nghiên cứu, tiếp theo trực tiếp động thủ với chủ nhân nơi này... Tiêu Dao Tử đặt ở hậu thế thì tuyệt đối chỉ có nước đi tù, nặng hơn nữa thì lên ghế điện ngồi.

Từ góc độ người của Tiêu Dao Phái mà nói thì khác, Tiêu Dao Tử căn bản không sai, cho dù ông có làm gì thì cũng sẽ không sai, người sai chắc chắn là đám người Bồng Lai Tiên Đảo.

"Bản đế có một câu hỏi, năm xưa sư phụ lão nhân gia giết chết một trong Thất Phúc Thần các ngươi nhưng sư phụ lão nhân gia cũng không nói là giết kẻ nào, ta có thể biết là kẻ nào trong Thất Phúc Thần chết chứ?".

Ebisu một mặt đang tươi cười nhưng mà nghe Lý Thương Hải nói thế... hắn căn bản cũng chẳng muốn tươi cười nữa.

Cái việc này nói ra ai có thể cười được?, Thất Phúc Thần bọn họ sống với nhau bao nhiêu năm?, phải biết bất cứ ai trong Thất Phúc Thần tuy tuổi tác không được như Thiên Thánh nhưng đều phải hơn tuổi Vô Hà Tử thậm chí hơn tuổi Địa Thánh.

Tuy ngoài miệng cũng không tỏ ra gì nhưng sâu trong nội tâm Thất Phúc Thần là một gia đình, trong cái gia đình này bản thân Ebisu chính là em út, tình cảm của hắn với mọi người trong gia đình cũng là lớn nhất.

Ebisu vốn còn muốn đóng nốt vai diễn của chính mình nhưng mà Lý Thương Hải đã lật mặt nói chuyện thì hắn cũng không cần tươi tười nữa.

Ebisu không trả lời câu hỏi của Lý Thương Hải, chỉ thấy cánh tay phải của hắn động, cây cần câu quất về phía trước, móc câu bắn ra hướng thẳng về cái cổ của Lý Thương Hải.

Lý Thương Hải tay trái đưa lên, cổ tay khẽ ngửa, những ngón tay nhẹ nhàng cong lại.

Nếu Vô Song ở đây nhìn thấy chiêu này tuyệt đối sẽ nhận ra, đây là Bạch Hồng Chưởng Lực.

Bạch Hồng Chưởng Lực tới lui tự nhiên, thích cong thì cong, thích thẳng thì thẳng, tùy tâm tùy ý.

Bạch Hồng Chưởng Lực như một con mãng xà được Lý Thương Hải đánh ra, chưởng lực không mạnh nhưng mà tinh tiệu tuyệt luân, chưởng lực vừa vặn đánh vào móc câu của Ebisu.

Bình thường thì chỉ là một cái móc câu mà thôi, Lý Thương Hải căn bản sẽ không dùng tới Bạch Hồng Chưởng Lực nhưng mà nàng cảm thấy có một tia nguy hiểm, nếu đã có nguy hiểm đương nhiên phải dốc hết sức mà ra tay.

Quả nhiên, trong cái móc câu đang bay tới xuất hiện ma khí, nó bỗng như một cái lưỡi hái tử thần cắt qua phía Lý Thương Hải vậy, nếu không có Bạch Hồng Chưởng Lực đẩy thứ này ra chỉ sợ lưỡi hái kia có thể công kích đến nàng.

Lý Thương Hải không biết lưỡi hái kia mạnh ra sao nhưng mà nàng cảm nhận được ma khí, nàng phi thường chán ghét với cái thứ này.

Một chưởng hất bay móc câu của đối phương đồng thời tay phải nàng khẽ động, cây quạt trong tay Lý Thương Hải khẽ xoay theo động tác này mà tạo thành một đường bán nguyệt.

"Bái Nguyệt Cửu Trảm ".

Một đường vòng cung được vẽ ra, sau đó như một dạng kiếm khí chém ra ngoài, chín đường bán nguyệt kiếm khí mang theo thuộc tính âm hàn chém ra, chém về phía Ebisu.

Ebisu lúc này cũng không còn ở quá xa Lý Thương Hải, khi hắn vung lên cần câu thì hắn lập tức lao về phía nàng, thấy chín đường kiếm khí của Lý Thương Hải đá ra, Ebisu trực tiếp đưa chân ra, bàn chân thô to đạp luôn về phía trước.

Trong chân của Ebisu có một thứ kình lực khủng khiếp, chỉ bằng kình lực này hắn khiến cho bán nguyệt kiếm khí bị đá nát vụn.

Bàn chân thô to co lại, sau đó toàn lực đạp ra, căn bản không khác gì đại cự pháo oanh kích.

Bàn chân của Ebisu đá thẳng vào ngực Lý Thương Hải, đương nhiên lúc này Lý Thương Hải cũng thu tay lại, kéo cây quạt của mình về trước ngực, nàng đẩy cây quạt thẳng về phía bàn chân Ebisu.

Lấy cây quạt làm lá chắn, Lý Thương Hải trong tay tụ chưởng pháp.

"Bái Nguyệt Thần Chưởng – Nguyệt Minh Chưởng ".

Bái Nguyệt Thần Quyền cùng Bái Nguyệt Thần Chưởng vốn là một, khác biệt chỉ là cách dùng kình, một bên lấy thân thể làm chủ một bên lại lấy nội lực làm chủ.

Nội lực của Lý Thương Hải có thể nói là vô địch Phù Tang, đương nhiên nàng dùng Bái Nguyệt Thần Chưởng.

Chưởng ấn đánh vào quạt sắt, ở phía bên kia bàn chân lớn của Ebisu cũng đạp lên quạt sắt, hai luồng kình lực từ hai bên cùng ép lại, lấy cây quạt của Lý Thương Hải làm vật trung gian, một bên dùng kình lực của thân thể một bên lại dùng lực của nội công.

Lại một lần nữa Lý Thương Hải bị đá bay đi, đồng thời theo động tác lùi lại của nàng cây quạt sắt cũng bay theo, về phần Ebisu thì hắn đang đứng một chân trên mặt đất, chân của hắn như một cây đại thụ cắm rễ dưới đất vậy, thân thể Ebisu căn bản không di chuyển mảy may.

Ebisu lựa chọn biện pháp dẫn kình, dẫn toàn bộ kình theo bàn chân xuống đất, rất nhanh mặt đất dưới chân Ebisu nứt toác ra, tạo thành một cái hố nhỏ ngay phần chân của hắn.

Ebisu nhờ thế mà hắn ổn định thân thể trước Lý Thương Hải nhiều, lấy một chân làm trụ, tay phải dùng móc câu toàn lực vung ra.

"Âm Dương Câu – Kinh Hồn Nhiếp Phách ".

Tay phải toàn lực vung ra, móc câu lại lao thẳng về phía Lý Thương Hải, đồng thời đây không phải một cái vung bình thường mà rõ ràng bao gồm võ kỹ.

Đây là lần đầu tiên, Lý Thương Hải thấy sự xuất hiện của võ kỹ nơi Bồng Lai.

Cây câu của Ebisu tung ra, lần này ma khí càng thêm nồng, càng thêm mạnh hơn nữa theo tiếng xé gió nó tạo ra nhưng xuất hiện âm thanh ma quỷ rít gào, quanh thân câu hiện lên từng đoàn khói trắng.

Khói trắng cho người ta một cảm giác lạnh cả sống lưng, quỷ dị mà đáng sợ, cứ như u linh cõi địa ngục vậy.

Lý Thương Hải không cảm giác được Ebisu dùng nội lực, kẻ này cũng không có nội lực nhưng mà nàng chắc chắn đối phương dùng võ kỹ, chỉ là cái võ kỹ này quá quỷ dị mà thôi.

Võ kỹ này... có khả năng nhiếp hồn nhiếp phách.

Lý Thương Hải chỉ cảm thấy đầu mình cũng không còn minh mẫn, trong đầu sinh ra ma âm.

Trước ma âm sinh ra trong đầu, Lý Thương Hải trực tiếp từ bỏ việc ngăn cản Âm Dương Câu lao tới, nàng hai mắt nhắm lại, bắt đầu tự mình sử dụng Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp.

Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp không chỉ có thể mị hoặc người khác mà còn có thể mị hoặc chính mình, Lý Thương Hải chính là muốn mượn Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp đuổi cái ma âm kia ra.

Cách này đương nhiên là được nhưng mà Âm Dương Câu cũng đến, Âm Dương Câu cắt lên người nàng.

Mũi câu cực nhọn, cứ như chỉ cần chạm vào một bộ phận trên cơ thể nó liền có thể câu bộ phận này ra vậy tuy nhiên mũi câu thủy chung không hạ xuống được, thủy chung như bị một mặt phẳng ngăn lại, đây chính là hộ thân cường khí của Lý Thương Hải hay còn gọi là Bắc Minh Hộ Thể.

Bắc Minh Hộ Thể thực sự ngăn được Âm Dương Câu nhưng mà thứ Lý Thương Hải cần lo lắng hơn lúc này đã tới, Ebisu xuất hiện trước mặt nàng, một trọng cước đạp ra.

Lý Thương Hải lúc này cũng đưa tay trái ra đón đỡ, trên tay nàng xuất hiện một loại màng màu xanh dương, nàng trực tiếp tạo ra một vòng bảo hộ cho chính mình.

"Bắc Minh Hạo Hãn".

Ebisu cứ thế xuất cước, hắn đạp xuyên qua Bắc Minh Hạo Hãn nhưng mà vì nội lực của Lý Thương Hải quá khủng bố, cước lực của Ebisu thủy chung vẫn không thể hoàn toàn phá hủy Bắc Minh Hạo Hãn mà chạm được vào tay trái của Lý Thương Hải.

Ebisu xuất ra một cước nhưng rốt cuộc không thu được, hắn như một con cá mập mắc cạn vậy, phá không được Bắc Minh Hạo Hãn mà thu về cũng không được.

Lúc này Ebisu cảm nhận được nội lực của Lý Thương Hải tràn ra càng ngày càng khủng khiếp, nội lực tựa như nước Đông Hải vậy.

Tiếp theo khi nội lực đã đủ, Lý Thương Hải xoay cổ tay trái, theo động tác này cả người nàng cũng xoay theo.

Ebisu chỉ cảm thấy từ tay của Lý Thương Hải có một loại cự lực, nhấc bổng cả người hắn lên, khiến toàn bộ cơ thể hắn bị kéo ra, bị xoay theo động tác của Lý Thương Hải.

Cả hai người lúc này cùng xoay theo một hướng nhưng mà chân ngọc của Lý Thương Hải lại xuất ra, nàng lăng không tung ra một cước.

"Tiêu Dao Thoái Pháp – Tam Diệp Lạc Mai".

Một hơi tung ra ba cước, chân ngọc đạp thẳng vào đầu Ebisu bất quá lúc này Ebisu cũng đưa tay phải ra, trực tiếp nắm lấy cổ chân của Lý Thương Hải.

Ebisu bị dính ba cước vào đầu, cả người bị đánh bật xuống đất, hắn trực tiếp lấy đầu gối tiếp đất ổn định thân thể, sau đó tay phải bắt lấy cổ chân của Lý Thương Hải.

Ebisu gầm lên một tiếng, ma khí trên người hắn tràn ra ngoài, hắn muốn bẻ gãy chân cùa Lý Thương Hải bất quá lúc này Lý Thương Hải cũng lạnh giọng mà nói.

"Tốt lắm, giữ cho chắc ".

Nàng nói xong câu này, toàn bộ Bắc Minh Chân Khí được điều động, toàn bộ kinh mạch của nàng căng phồng lên, gần như dốc hết nội lực ra ngoài, hai chân của Lý Thương Hải chuyển thành màu xanh nhạt, cứ như chân nàng mang theo trọng giáp vậy.

Cổ chân phải bị nắm, chân trái của Lý Thương Hải toàn lực tung một cước, một cước này từ dưới đá lên, đá thẳng vào cằm của Ebisu, cước lực mạnh đến nỗi sút bay hắn lên trời.

"Côn Thu Ngọc Sương ".

Côn Thu Ngọc Sương là cước pháp sử dụng cả hai chân, một cước đá bay cả người Ebisu đi, thân ảnh Lý Thương Hải lao theo đối phương, cả người xoay trên thiên không, một cước nữa đạp xuống, lần này là gáy của Ebisu.

Ebisu cứ thế bị đá bắn ngược xuống đất nhưng mà thân ảnh của Lý Thương Hải còn nhanh hơn hắn, mũi chân của nàng từ bao giờ đã chạm đất, lấy một chân làm trụ, chân còn lại cường lực đá thẳng lên.

"Băng Tiêu Diệp Tán".

Nội lực hóa thàn hàn khí, hàn khí như có linh hồn, theo một cước này đạp vào bụng Ebisu, hàn khí toàn diện bao phủ lấy hắn, toàn diện tiến vào kinh mạch của Ebisu, mục đích duy nhất chính là ngăn cản hành động của Ebisu, khiến hắn không thể thoải mái cử động.

Một chiêu này, tác dụng lớn nhất là phong bế.

Ebisu lại bị đá lên trời, lần này Lý Thương Hải đương nhiên vẫn lao theo, nàng ở trên thiên không, hai chân vũ động.

"Cửu Thiên Nộ – Tiêu Dao Cửu Thiên Cước ".

Trên bầu trời, thân ảnh của Lý Thương Hải như quỷ mị, cũng không biết nàng xuất ra bao nhiêu đạo tàn ảnh, tung ra bao nhiêu cước, chỉ biết khí xanh liên tục lập lòe hiện lên cùng với tiếng xương vỡ "răng rắc" trên người Ebisu.

Rốt cuộc Lý Thương Hải một lần nữa thu chân lại, mượn nội lực nàng tự đẩy ngược cơ thể mình lên một lần nữa, mũi chân lóe sáng, đạp thẳng vào sống lưng Ebisu.

"Tiêu Dao Nghê Thường Vũ".

Kình lực theo chân của Lý Thương Hải truyền vào người Ebisu, dọc theo sống lưng của hắn mà tiến vào toàn bộ kinh mạch của đối phương, gần như cắt đứt kinh mạch trong thể nội, đạp gãy xương sống lưng.

Một cước này xuất ra, khí xanh trên đôi chân của Lý Thương Hải chậm rãi tán đi, về phần Ebisu... cả ngưởi hắn bị đạp xuống đất, như sao băng lao xuống đại địa, để lại một cái hố trên mặt đất, không khác gì cái hồ Hắc Phong Thần đang nằm là bao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.