Chương trước
Chương sau
Trận chiến kia trong mắt Vô Song cũng không có gì đặc sắc, mọi thứ lúc này hết sức bình thường, đương nhiên sẽ không thể hấp dẫn Vô Song nữa thế là Vô Song lựa chọn chuyển thân rời đi... bất quá Vô Song rất nhanh khựng toàn thân lại mà lập tức trở về nơi ẩn núp ban đầu.

Khả năng cảm nhận của Vô Song siêu cường, ngay cả tại Bồng Lai Tiên Đảo lúc này cũng thế.

Vô Song cảm nhận được có cái gì đó đang tiến tới đây... một thứ cho Vô Song cảm giác không lành.

Cảm giác của Vô Song sẽ không lừa hắn bởi vì thứ cảm giác không lành kia, thứ cảm giác bất tường kia... rốt cuộc xuất hiện.

Từ trong những rặng cây rậm rạp, bắt đầu có sự tồn tại của khí tức, bắt đầu có những sinh vật hướng về phía cuộc chiến mà tới.

Cái đám sinh vật này không nhiều, đại khái chỉ khoảng 10 con trong đó thậm chí còn có 1 con đi qua chô Vô Song, đi ngay sát người Vô Song khiến Vô Song có thể nhìn rõ mồn một thứ này.

Cơ thể khô đét, khô đến nỗi như chỉ còn mỗi xương, cả người bốc lên tử khí nồng nặc như những xác chết vô hồn, đầu trọc lóc không có tóc, hốc mắt trống rỗng nhưng mà những ngón tay của thứ này phi thường dài, những ngón tay thậm chí còn có màng... đương nhiên nếu nhìn kỹ có thể phát hiện thứ này không chỉ có màng ở tay mà còn có màng ở chân.

Vô Song không rõ đây là thứ gì, Vô Song chỉ biết thứ này không phải là con người hoặc theo phong cách của Đế Thích Thiên thì thứ này đã từng là con người nhưng vì cái gì đó mà biến đổi.

Trên cơ thể đám này còn ướt, còn có thể cảm nhận được hơi nước tồn tại chứng tỏ... đám này từ sông hồ phụ cận mà đi ra.

Con gần nhất không thấy Vô Song, tuy rằng là do Vô Song yếm khí nhưng nếu nó có mắt thì chắc chắn cũng nhìn thấy, điều này chứng minh luôn một việc cái đám này quan sát không bằng thị giác.

Vô Song hơi quay đầu nhìn về trận chiến xa xa kia, trong lòng như có suy đoán.

Trận chiến này có hai thứ truyền ra ngoài, thứ nhất là âm thanh có thể cảm nhận bằng thính giác cùng mùi máu tanh có thể cảm nhận bằng khứu giác, có lẽ bằng một trong hai cách này mới dụ được đám sinh vật ra khỏi nơi nó sống.

Vấn đề tiếp theo Vô Song muốn quan sát chính là chiến lực của đám này.

Một đám khoảng 10 con quái vật, không phải con người xuất hiện, tốc độ tuy không nhanh nhưng vì hình thù quá mức quỷ dị, quá mức khiếp người lại khiến hai kẻ nhà Thiên Vũ cùng nhà Minamoto không dám động, trong mắt tràn ngập khó tin.

Minamoto Dai rút ra thanh Katana của mình, lúc này tử tù đi bên cạnh hắn cũng rút Katana ra, nếu Vô Song nhớ không lầm tên tử tù kia gọi là Daichiki. 

Ở xa hơn một chút, một trong Thập Ngũ Đương Đại của Thiên Vũ gia cũng bị ép trở về, hắn cũng bị cái đám ma quỷ này dọa sợ.

Rốt cuộc ba người bị ép quay lưng về phía nhau, ánh mắt vẫn đầy kinh hoàng nhìn đám ma quỷ đang khép dần phạm vi của bọn họ lại.

Đương nhiên mấy kẻ này cũng thấm nhuần cái tinh thần Võ Sĩ Đạo của người Phù Tang, khi bị dồn đến đường cùng thì lực bạo phát rất mạnh, chỉ thấy Minamoto Dai gầm lên một tiếng, hắn cũng bất chấp mà lao thẳng vào đám ma quỷ kia, toàn lực chém ra một kiếm.

Một kiếm này cũng không có gì để nói, lực bạo phát rất tốt, một kiếm chém đôi người sinh vật quỷ quái kia.

Minamoto Dai chém xong một kiếm mới không khỏi sững người, vẻ mặt đầy kinh ngạc mà nói.

"Yếu như vậy? ".

Có Minamoto Dai dẫn đầu, Daichiki cùng kẻ Thiên Vũ gia như được chỉ dạy, hai người lao lên chém chẳng vào cái đám đang bao vây lấy mình, rất nhanh dưới kiếm thuật của ba người, thứ sinh vật kia toàn bộ bị chém chết.

Tốc độ siêu kém, khả năng phòng ngự kém, sức mạnh thân thể kém, tố chất chiến đấu kém, đánh giá tổng hợp chính là siêu kém.

Vô Song nhìn cái đám sinh vật bị chém giết kia mà không hiểu gì cả, vì cái gì Đế Thích Thiên lại phải cố tạo ra một đám này?.

Đương nhiên bọn chúng cũng không phải cái gì đều kém, ít nhất khi chết tạo ra một thứ mùi tanh hôi vô cùng, tanh hôi đến mức... ở chỗ Vô Song còn ngửi thấy, cái mùi này bất cứ ai cũng không dễ chịu gì cả.

Minamoto Dai lúc này bịt mũi sau đó hướng về kẻ họ Thiên Vũ mà nói.

"Thiên Vũ Gia Khang, ngươi tính thế nào với đám này? ".

Thiên Vũ Gia Giang được hỏi cũng lập tức lộ ra vẻ chán ghét.

"Thứ này quá mức khó tin, nằm ngoài hiểu biết của ta, cố gáng gói nó vào một cái bọc rồi về đưa cho tướng quân?, ngươi thấy thế nào? ".

Minamoto Dai đương nhiên không có dị nghị gì, lập tức cúi người lấy ra một tấm vải lớn rồi ném thẳng cho Daichiki mà nói.

"Ngươi thu một cái xác vào rồi chúng ta lập tức rời khỏi đây, chết tiệt cái đám súc sinh này sao lại hôi như vậy ".

Trước cái thứ sinh vật vượt xa hiểu biết của con người, hai thiên tài đến từ hai thế lực đối địch nhau rốt cuộc quyết định quay đầu trở về, nhất định phải mang thông tin về nói với tướng quân.

Tất nhiên nếu mọi việc như vậy thì không vui gì, việc vui còn ở phía sau.

Cái đám sinh vật đầu tiên bước ra, cái đám dị vật yếu nhớt kia sau khi chết đi thả ra một thứ mùi đặc trưng, một thứ mùi sẽ dẫn đường cho một dị vật khác, một dị vật mà dù đứng tương đối xa nơi nó xuất hiện thì Vô Song cũng nhìn thấy.

Khi nhìn thấy dị vật này đi ra khỏi lùm cây, Vô Song không khỏi ngừng cả hô hấp.

Khi thứ dị vật này xuất hiện, cả Thiên Vũ Gia Giang cùng Minamoto Dai đều lạnh run cả người.

Sinh vật này không ai lạ gì cả, thân là người Phù Tang thì không thể không biết, con ác quỷ Oni trong truyền thuyết Phù Tang, một con ác quỷ đỏ rực với chiều cao... lên tới gần 3m.

Tất nhiên thân hình nó to lớn thế nào đi chăng nữa cũng rất khó từ xa thấy được bởi vì hệ sinh thái nơi đây hoàn toàn đủ để che chắn cho nó.

Sự việc lúc này mới chân chính được coi là thú vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.