Chương trước
Chương sau
Ngày đặc huấn cuối cùng, Vô Song sẽ phải làm gì để dạy cho Dương Quá về Thiên Xu Tham Lang Kiếm?.

Nàng mang Dương Quá đến sơn cốc đồng thời hôm nay Vô Song cũng thay đổi y phục, chính là bộ y phục mà Vô Song mặc khi gặp Kim Luân Pháp Vương cùng Quách Tĩnh, một bộ y phục khoe toàn bộ đôi chân dài trắng nõn của Vô Song ra.

Với bộ y phục này, mị lực của Vô Song càng thêm phô diễn, càng thêm có sức ảnh hưởng tới Dương Quá, khiến cho khuôn mặt tiểu Dương Quá không khỏi nóng ran vì xấu hổ. 

Ánh mắt của Dương Quá cực kỳ cố gắng không nhìn Vô Song nhưng mà càng cố gắng thì càng không thể, một khi Dương Quá dính phải đặc hiệu của Thương Thiên Thủ Hộ thì sao có thể thoát ra?.

Vô Song nhìn Dương Quá khẽ lắc đầu, sau đó từ bên hông lấy ra một tấm vải đen, nhẹ nhàng tiến tới chỗ Dương Quá mà bịt mắt Dương Quá lại.

Khi Vô Song lại gần mình, Dương Quá chỉ cảm thấy một mùi hương mê hoặc chạy dọc cơ thể, gần như làm toàn bộ máu huyết của Dương Quá sôi lên tuy nhiên vì che đôi mắt lại quả thật mị thuật của Vô Song cũng dần dần không còn ảnh hưởng quá lớn đến Dương Quá nữa.

Vô Song cũng bịt mắt nhưng vì vài lý do đặc biệt nàng vẫn có thể cảm nhận mọi thứ hết sức bình thường còn Dương Quá bịt mắt đương nhiên sẽ thành người mù vì vậy Vô Song liền tự mình dẫn Dương Quá ngồi xuống nền đá, sau đó mới nói.

"Dương Quá, tỷ biết mấy ngày hôm nay đệ rất cố gắng, phi thường cố gắng, cả tỷ cùng Long nhi cũng dốc hết tâm huyết, hôm nay chỉ còn lại một ngày cuối cùng cũng là quan trọng nhất ".

"Ngày hôm nay, tỷ sẽ tặng đệ một hồi tạo hóa, đệ không cần vận công, chỉ cần tĩnh tâm cảm nhận mọi thứ là được, hiểu chứ? ".

Dương Quá đương nhiên gật đầu sau đó điều chỉnh hô hấp, rốt cuộc giữ cho tâm bình khí lặng.

Vô Song thấy Dương Quá rất nhanh điều chỉnh tâm thần nàng cũng khẽ gật đầu, mũi chân nhẹ kiễng lên, lùi về phía sau khoảng 7 bước.

Tiếp theo Vô Song hít vào một hơi không khí nơi sơn cốc, chân trái đứng thẳng, mũi chân phải khẽ kiễng lên chỉ để cho những đầu ngón chân chạm đất, nửa người trên có chút nghiêng về phía sau, theo một động tác này bộ ngực no đủ như muốn phá áo mà ra, đôi tay thon dài cũng nâng lên cao, từng đầu ngón tay bắt đầu chuyển động.

Dương Quá điều chỉnh thì Vô Song cũng cần điều chỉnh, không khí trong sơn cốc bỗng trở nên tĩnh lặng như tờ, chỉ vài chục cái hô hấp mà như vài tiếng đi qua vậy.

Rốt cuộc Vô Song đưa hai tay về phía sau đầu mà tháo tấm băng bịt mắt ra, mị nhãn khẽ mở, trong đôi mắt mang theo sự yêu diễm không gì sánh được, cái lưỡi đưa ra khẽ liếm môi, nàng bắt đầu động.

Vô Song đang múa, đáng tiếc ở đây không có ai nhìn thấy.

Điệu múa của Vô Song gọi là Khuynh Thiên Vũ.

Khuynh Thiên Vũ là một trong hai điệu múa duy nhất mà Vô Song biết, đầu tiên là Thủy Thần Vũ, thứ hai là Khuynh Thiên Vũ.

Thủy Thần Vũ quan trọng đôi chân, Khuynh Thiên Vũ thì lại quan trọng nửa thân trên.

Thủy Thần Vũ cầu thủy thần, cầu cho một năm mùa mang bội thu không chịu lũ lụt, cầu cho con sông Ấn cùng sông Hằng mang phù sa nuôi dưỡng mùa mang, cầu cho con dân Thiên Trúc ấm no, giàu có.

Khuynh Thiên Vũ là dành cho việc tế trời, cầu cho mưa thuận gió hòa, không có thiên tai tiến đến, cầu cho con dân Thiên Trúc được phù hộ, được an toàn. 

Khuynh Thiên Vũ là điệu vũ kết nối với trời, tức là sinh uy, nó không giống với Thủy Thần Vũ tự mình tạo ra một loại khí tràng.

Vô Song trong sơn cốc bắt đầu thể hiện Khuynh Thiên Vũ của chính mình, bằng vào hai đại thiên phú Thương Thiên Thủ Hộ cùng với Ý Loạn Tình Mê thì nếu thiên có hồn nó cũng sẽ bị Vô Song làm cho say đắm.

Khuynh Thiên Vũ, nhất vũ có thể khuynh thiên.

Lúc này không còn là thiên địa lấy Vô Song làm trung tâm nữa mà khí tràng của Vô Song hòa vào thiên địa, lan ra toàn bộ thiên địa, tự mình mang mình dung nhập vào thiên địa, khi bản thân hóa thành thiên địa, Khuynh Thiên Vũ có thể sinh uy.

Khuynh Thiên Vũ kết nối vũ sư với thiên, thiên sẽ không nói thứ ngôn ngữ của nhân loại, thiên có thiên uy, người muốn kết nối với thiên thì chỉ có thể tự hòa mình vào thiên, dùng thiên uy mà kết nối.

Vũ sư hiểu theo một cách nào đó có thể nói là tế ti của Thiên Trúc, yêu cầu quan trọng nhất của vũ sư không liên quan gì tới khả năng võ học mà là khả năng kết nối với thiên địa vạn vật đặc biệt là kết nối với thiên tức là bắt buộc phải cảm ngộ được uy.

Tất nhiên không phải ai vừa sinh ra đã có thể cảm ngộ được uy, vũ sư là một nghề và đã là nghề thì phải có khái niệm truyền nghề, truyền nghề đối với vũ sư chính là làm cách nào để trưởng bối dạy cho hậu bối cách cảm nhận được uy và Khuynh Thiên Vũ chính là chìa khóa.

Tử La Lan chỉ có hai bài vũ, Thủy Thần Vũ Khúc cùng Khuynh Thiên Vũ trong đó Khuynh Thiên Vũ nàng được truyền lại đồng thời cũng là quan trọng nhất.

Thủy Thần Vũ Khúc có thể in thành sách nhưng Khuynh Thiên Vũ nhất định phải khắc vào trong đầu bởi nó có thể để một vũ sư dạy cho người khác cách cảm ngộ uy thế, là cách để vũ sư thế hệ trước dẫn đường cho đệ tử bước vào con đường này.

Một đời vũ sư thường thường chỉ có thể thu nhận một đệ tử, cá biệt lắm thì có thể thu nhận ba đệ tử, đây là lý do khiến cho nghề này số lượng rất hiếm hoi, một khi chiến tranh tôn giáo nổ ra thì không có sức phản kháng, gần như bị diệt tuyệt.

Vấn đề gốc nằm ở Khuynh Thiên Vũ, Khuynh Thiên Vũ mang ý nghĩa tế thiên, con người vốn là sâu kiến sao có thể ngang hàng với thánh thần thiên địa?, muốn tế thiên thì cái giá phải trả chính là thọ nguyên đồng thời sau mỗi điệu Khuynh Thiên Vũ thì cơ thể sẽ tiến vào trạng thái suy yếu rất dài, rất dài.

Vô Song không lo lắng lắm về thọ nguyên nhưng mà ngay cả cơ thể Vô Song khi hòa vào thiên địa, biến mình thành thiên địa thì Vô Song cũng ăn không tiêu, sau một điệu Khuynh Thiên Vũ này nàng nhất định cũng rơi vào trạng thái cực độ suy yếu.

Vì Dương Quá... Vô Song quả thật bỏ ra đại giới rất lớn.

_ _ _ _ _ __ _ 

Dương Quá nhắm mắt ngưng thần, ban đầu chỉ thấy toàn bộ không gian sơn cốc phi thường tĩnh lặng sau đó toàn bộ thiên địa như thay đổi, Dương Quá cảm giác mình đang nhìn thấy một cự nhân, một cự nhân khổng lò mang theo khí thế bàng bạc, cự nhân lớn đến nỗi một đốt ngón tay cũng lớn hơn Dương Quá.

Dương Quá sau đó được cự nhân nâng lên, đặt lên lòng bàn tay, tiếp theo cự nhân đặt Dương Quá lên vai.

Đứng trên vai của cự nhân, Dương Quá có thể thấy thiên địa bao la, có thể thấy vạn vật thế gian, quan trọng nhất là Dương Quá chưa bao giờ cảm thấy mình cao lớn đến thế, mình cường đại đến thế, đứng trên vai cự nhân... thế gian vạn vật đều sâu kiến.

Rất khó nghe nhưng đây chính là uy, là thiên địa uy.

Muốn lĩnh ngộ uy trước hết phải đứng trên đỉnh cao thế gian, mang ánh mắt vượt qua người thường, mang ánh mắt nhà nhạt nhìn nhân sinh.

Từ xưa đến nay, người mượn uy thì nhiều, võ công có thể điều động uy cũng không ít nhưng người chân chính lĩnh ngộ uy, cảm nhận uy, có thể tùy tâm sử dụng uy đều là bậc siêu cấp cao thủ trong thiên hạ, những người không cần đứng trên vai cự nhân bởi họ vốn dĩ đã là cự nhân.

Năm đó Tống Thái Tổ – Triệu Khuông Dẫn lĩnh ngộ Thái Tổ Trường Quyền, tạo ra Thái Tổ Trường Quyền cũng dựa trên cách này, ông là cửu ngũ chí tôn, đứng trên toàn bộ thiên hạ, là cự nhân trong cự nhân từ đó mới có thể điều động thiên địa uy thế, mang theo thiên địa uy nén lại trong Trường Quyền để lại cho đời sau.

Dương Quá còn lâu mới có tư cách ngộ uy nhưng mà Dương Quá lúc này đang đứng trên vai cự nhân, đang đứng trên vai Vô Song, mượn cái nhìn của Vô Song mà thấy thiên hạ, mà cảm nhận thiên uy, mượn Khuynh Thiên Vũ mà ngộ uy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Dương Quá cứ ở trong trạng thái huyền diệu kia, ngay cả Dương Quá cũng không biết mình trải qua bao lâu, có thể chỉ là một phút, một giờ nhưng mà cũng có thể là một năm, mười năm, trăm năm.

Trong cảnh giới huyền diệu kia, Dương Quá một mực khoanh chân lại, một mực nhắm mắt, ở trên vai cự nhân bất kể năm tháng, lúc này không phải là nhìn mà là cảm nhận.

Thân thể Dương Quá dần dần trở nên già nua, tóc cũng trở thành bạc, cả người khô đét chỉ còn da bọc xương nhưng khí tức sinh mệnh thủy chung chưa mất đi.

Dần dần, thân thể Dương Quá một lần nữa thay đổi, Dương Quá cũng không còn là nhân hình nữa mà trở thành thú hình, trở thành một con sói già màu tím, một con sói già có thể chết bất cứ lúc nào.

Năm tháng lại quá đi, đầu sói già rốt cuộc mở mắt, nó càng ngày càng trẻ ra, sức sống càng ngày càng mãnh liệt, thân thể cũng càng ngày càng to lớn, mãi đến khi trưởng thành tới trình độ ngang với bàn tay của cự nhân thì đầu sói tím này mới dừng lại... rồi dần dần lại hóa thành nhân hình, trở thành Dương Quá đồng thời thân thể lại từ từ thu nhỏ lại.

Khi Dương Quá hoàn toàn trở thành chính mình, Dương Quá ở trên vai cự nhân rốt cuộc mở mắt, sau đó thiên địa tan vỡ, cự nhân cũng biến mất, Dương Quá chỉ còn cảm nhận được chính mình, trở thành một đầu cô lang nơi đại thảo nguyên, đầu cô lang so với đại thảo nguyên vẫn nhỏ bé vô cùng, đơn độc vô cùng nhưng nó có sự kiêu ngạo của chính mình, có niềm kiêu hãnh của chính mình.

Dương quá rốt cuộc ngộ được uy, hơn nữa uy của Dương Quá.... không ngờ lại là một con Tham Lang.

Vô Song là người đầu tiên nhìn ra uy của Dương Quá, ánh mắt không khỏi co rụt lại.

Con sói của Dương Quá phi thường yếu nhưng lại làm Vô Song nhớ tới một con sói khác, một con sói từng mở miệng thôn phệ chân long, từng nuốt toàn bộ long mạch Trung Nguyên.

Chính Vô Song cũng không hiểu được, nàng vì cái gì lại nhớ đến Thiết Mộc Chân, uy của Thiết Mộc Chân cũng là một con sói, một con sói có thể thôn thiên phệ địa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.