Chương trước
Chương sau
"Đông Phương tiểu thư, cứ theo đà này khoảng 3 ngày nữa chúng ta sẽ tới Phù Tang ".

Trong khoang thuyền nhỏ, Khẩn Na La nhìn thiếu nữ toàn thân mặc sắc đỏ đang lười biếng nằm trên giường kia mà nói.

Quỳnh Hương nghe vậy, nàng cũng chỉ khẽ "uhm" một tiếng, ánh mắt theo cửa sổ nhìn ra biển, cũng chẳng biết nàng đang nghĩ gì nữa.

Khẩn Na La không nhìn ra suy nghĩ của Quỳnh Hương, cũng chỉ có thể hỏi tiếp.

"Sau khi đến Phù Tang, ta sẽ dẫn tiểu thư tới gặp sư tỷ, có điều sau đó việc giữa chúng ta? ".

Quỳnh Hương lúc này mới nhìn Khẩn Na La bất quá chỉ nhìn chưa đến nửa giây rồi lại rời mắt đi, nhìn ra Đông Hải.

Khẩn Na La thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài, Khẩn Na La biết Quỳnh Hương không muốn nói chuyện, cũng không dám làm phiền vì vậy rời đi.

Quỳnh Hương coi Ngọc Huyền như muội muội nhưng mà Khẩn Na La thì chẳng là gì cả, chỉ là kẻ hợp tác mà thôi, đêm hôm đó nàng nguyện ý cứu Ngọc Huyền nhưng lại để mặc cho Khẩn Na La tự sinh tự diệt, đây là sự khác biệt, giữa hai bên chỉ là hợp tác, chỉ là trao đổi.

Khẩn Na La là người hiểu việc này hơn ai hết, cũng chỉ có thể nói tới đây rồi lặng lẽ rời đi.

Về phần Quỳnh Hương?, đây là lần đầu tiên nàng ra biển, nàng sinh ra ở đại thảo nguyên Bắc Cương , lớn lên ở Võ Đang Sơn – Trung Nguyên sau đó lại về phương nam, đến Hắc Mộc Nhai, một đời nàng quả thật chưa từng đến Đông Hải chỉ là không rõ tại sao nàng cảm giác Đông Hải với nàng quen thuộc vô cùng.

Nàng cũng không lấy làm lạ, có rất nhiều thứ trên đời nàng cảm thấy quen thuộc vô cùng nhưng nàng chưa từng nhìn thấy trước đây, cũng chưa từng học qua, trong đầu nàng đơn giản là đã biết, đã tìm hiểu, nàng gặp mãi cũng thành quen.

Con thuyền này hướng đến Phù Tang, chủ thuyền là bậc đại phú đại quý, là đại thương gia của Vĩnh Lạc Thương Hội, là một đoàn hải thương có danh tiếng cực lớn ở nam phương, Vĩnh Lạc Thương Hội thậm chí có đến trăm năm cơ đồ bất quá ít ai biết đại đương gia của Vĩnh Lạc Thương Hội vốn là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Cái này cũng không khó hiểu cho lắm, Nhật Nguyệt Thần Giáo trăm vạn giáo đồ nào phải hư danh?, đã là tôn giáo thì không quản xuất thân, trong trăm vạn giáo đồ không thiếu đại nhân vật.

Nhật Nguyệt Thần Giáo trăm năm cơ đồ, hùng cứ nam phương, cắm rễ gắp khu vực nam võ lâm cùng một mảng Tây Vực, độ ảnh hưởng của Nhật Nguyệt Thần Giáo chưa bao giờ là yếu cả, chẳng phải ngẫu nhiên cả Đại Thanh cùng Ngô Tam Quế đều muốn lung lạc Nhật Nguyệt Thần Giáo, tại thời điểm này Nhật Nguyệt Thần Giáo còn khổng lồ hơn cả Thiên Địa Hội.

Thiên Địa Hội sẽ dẫn người đi Phản Thanh Phục Minh tức là hô hoán người ta đi chết còn Nhật Nguyệt Thần Giáo đơn giản chỉ là tôn giáo, một tôn giáo bắt nguồn từ Bái Nguyệt Giáo, sẽ không bắt con người đi chết làm gì cả hơn nữa Nhật Nguyệt Thần Giáo hơn trăm năm cơ đồ, há phải Thiên Địa Hội có thể so sánh?, nên nhớ Tổng Đà của Thiên Địa Hội vốn ở Trịnh Vương Phủ tức là Đài Loan, tại khu vực Trung Nguyên gần như không có cửa so sánh với Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Nàng theo thuyền ra khơi hay nói đúng hơn con thuyền này chuẩn bị cho nàng, Nhật Nguyệt Thần Giáo dù sao cũng xuất thân từ Bái Nguyệt Giáo, tuy Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng Bái Nguyệt Giáo đã thành sinh tử đại địch với nhau nhưng mà Nhật Nguyệt Thần Giáo vẫn có rất nhiều quan hệ tại đất Phù Tang, nên nhớ tại Phù Tang cũng không phải Bái Nguyệt Giáo một nhà độc đại, Nhật Nguyệt Thần Giáo là tử địch của Bái Nguyệt Giáo vậy tất nhiên sẽ được đối thủ của Bái Nguyệt Giáo kết thành minh hữu.

Thế lực kết làm minh hữu với Nhật Nguyệt Thần Giáo chính là vương thất Phù Tang tức Thiên Hoàng, dĩ nhiên đây gần như là một loại hữu nghị xã giao, hai bên cũng không tiếp xúc quá nhiều dù sao khoảng cách địa lý giữa hai bên là điều không thể bỏ qua.

Quỳnh Hương nhìn ra biển, nhìn những cánh hải âu trên bầu trời, bất giác thở dài một hơi.

Lúc trước ở Lệ Xuân Viện nàng rất nhàm chán cũng rất lười biếng nhưng hiện tại trên Đông Hải nàng thật sự rất mệt.

Nhật Nguyệt Thần Giáo hiện tại đã loạn thành một đoàn, là quần long vô chủ, người khác có thể không cảm nhận được nhưng mà nàng thì cảm nhận một cách rõ ràng vô cùng, vì vậy nàng rất đau đầu.

Nàng từ xưa đến nay chưa từng quản việc Nhật Nguyệt Thần Giáo, tất cả đều để đại ca giải quyết, nàng thậm chí chưa từng coi mình là người Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Nhật Nguyệt Thần Giáo hiện tại là một Nhật Nguyệt mà nàng không muốn nhìn thấy, hơn nữa nàng biết trong giáo có phản đồ, nếu không phải nàng biết lần ám sát đại ca bản thân đại ca cũng không chết chỉ sợ hiện tại nàng đã giết sạch cả Hắc Mộc Nhai.

Nhật Nguyệt Thần Giáo có trăm vạn giáo đồ nhưng mà Hắc Mộc Nhai thì không hơn nữa Quỳnh Hương có vốn để tin tưởng có thể đồ sát cả Hắc Mộc Nhai, chỉ bằng việc nàng là hôn thê của Phúc Khang An – Phúc Vương đồng thời là "thiếu chủ" của Võ Đang Phái, nàng có tư cách này, chưa kể nếu Đông Phương Bất Bại thật sự chết đi thì toàn bộ những kẻ vốn theo Đông Phương Bất Bại vào sinh ra tử, thề chết không sờn... chỉ sợ cũng thuộc về nàng.

Quỳnh Hương rời khỏi Nhật Nguyệt Thần Giáo bởi nàng không muốn quản nữa, nàng hiểu đại ca muốn biến mất khỏi thế gian này một thời gian, đến cả nàng đại ca cũng không gặp, bản thân nàng tôn trọng quyết định của đại ca, cũng hiểu cho đại ca, vậy không bằng rời đi, rời xa Trung Nguyên.

Việc thứ hai khiến nàng đau đầu chính là Phúc Khang An.

Rất ít người biết, Phúc Khang An từng lên Võ Đang học nghệ, hơn nữa kẻ này cũng thú vị, hắn đến Võ Đang chỉ học dưỡng sinh hơn nữa năm đó hắn mới 7 tuổi, một đứa bé 7 tuổi đi học thuật dưỡng sinh?.

Quãng thời gian này, Phúc Khang An cùng Quỳnh Hương gặp nhau, sau đó hai người liền xuất hiện hôn phối, hôn phối do chính Hoàng Thái Sư đặt ra, là Hoàng Thái Sư cầu kiến Trương Tam Phong xin sắp xếp hôn sự này.

Giữa nàng cùng Phúc Khang An thật ra không có tình cảm, hai người giống một dạng bạn bè hơn, một đời Quỳnh Hương chỉ có hai bằng hữu, một người gọi Nhậm Doanh Doanh, một người gọi Phúc Khang An.

Nàng cùng Phúc Khang An rất thân thiết nhưng mấy ngày nay nàng có một suy nghĩ, một suy nghĩ mà chỉ cần nàng nghĩ tới thì không cách nào xóa đi được mà cũng không có cách nào chứng minh cái suy nghĩ này sai được.

Nàng không chứng kiến trận ám sát kia nhưng nàng hiểu phải dùng một lực lượng lớn đến mức nào mới dám đi ám sát đại ca, để xuất một lực lượng lớn như vậy chưa bao giờ là vấn đề đơn giản nhưng mà với một số người thì đây thật ra cũng không là vấn đề lớn, trong danh sách một số người kia có Phúc Khang An.

Nàng từ vài nguồn thông tin liền biết được hành động kia là do phản đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo cấu kết cùng Ngụy Trung Hiền nhưng mà bản năng chính nàng cũng không tin.

Ngụy Trung Hiền kể cả giết được đại ca thì thu được cái gì?, thu được Chân Quỳ Hoa Bảo Điển?, sau đó cuối đời gặp xuân, đột phá đế vị?, sau đó thì sao nữa?, dĩ nhiên sau đó thì không có sau đó, đây là giới hạn của Ngụy Trung Hiền rồi.

Nàng làm bạn với Phúc Khang An bao nhiêu năm?, thân với Phúc vương đến mức nào?, thử hỏi nếu một ngày nàng ngồi lên ngôi vị giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo vậy Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ đổ về phía ai?, đương nhiên là phía triều đình.

Nàng chưa bao giờ muốn cái ngôi vị kia nhưng mà nàng hiểu nếu đại ca chết, nàng sẽ không thể ngồi im nhìn cơ đồ của đại ca sụp đổ, nàng dĩ nhiên sẽ ngồi vào cái vị trí kia, hơn nữa chỉ cần nàng ngồi vào vị trí kia, Nhật Nguyệt Thần Giáo tuyệt không có người dám nói, toàn bộ Hắc Mộc Nhai sẽ bị huyết tẩy triệt để một lần sau đó chính là quyền lực tuyệt đối rơi vào tay nàng.

Tất nhiên cái suy nghĩ kia chỉ là suy nghĩ vậy giải thích thế nào sự kiện ở Hành Dương đây?.

Thân phận của nàng, người khác không biết nhưng Phúc Khang An không thể không biết.

Nàng tới Lệ Xuân Viện đạt được địa vị siêu nhiên đương nhiên là do Phúc Khang An sắp xếp.

Tại Hành Dương – Lệ Xuân Viện bản thân nàng suýt nữa rơi vào trong tay của Tu La Vương hay nói đúng hơn rất có khả năng rơi vào trong tay Ngô Tam Quế.

Ngô Tam Quế là kẻ làm việc lớn, với võ công của nàng hắn sẽ dùng hết sức lôi kéo, tuyệt không hại đến nàng nhưng giam lỏng là việc có thể xảy ra hơn nữa Ngô Tam Quế có thực lực giam lỏng nàng, vấn đề là con trai của Ngô Tam Quế tức Ngô Ứng Hùng, kẻ này có đụng vào nàng hay không lại là một việc khác.

Nàng có tự tin bảo vệ mình an toàn trước Ngô Ứng Hùng nhưng tất sẽ có ác cảm với hắn sau đó là ác cảm với toàn bộ Ngô vương phủ.

Việc sau đó cũng không khó đoán, Võ Đang Phái vì nàng ra mặt, đồng nghĩa với phái Võ Đang rốt cuộc bị kéo xuống nước, tiếp theo nếu nàng lại ngồi vào vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, trở thành một đời Đông Phương Bất Bại tiếp theo thì coi như định cục đã an bài, đây là một nước cờ chiếu của Thanh triều với Ngô Vương Phủ.

Nàng trước kia không nghĩ nhiều bởi nàng có mục tiêu của đời mình, có việc phải làm nhưng mà hiện tại nàng cũng chẳng hiểu tại sao, cái sứ mệnh đi theo nàng cả đời rốt cuộc lại được người khác đến nhận, tuy nàng không biết "người khác" kia là ai nhưng trong lòng quả thật cảm kích đối phương bởi hiện tại nàng bắt đầu có thể chân chính suy nghĩ rất nhiều vấn đề, trong đó có Phúc Khang An – Phúc Vương.

Nàng từ xưa tới nay chưa từng phản đối hôn sư của mình cùng Phúc Khang An, đơn giản bởi nàng biết vận mệnh của chính mình, một vận mệnh không có đường ra, hôn sự với Phúc Khang An vốn chỉ là dệt hoa trên gấm, nàng chắc gì đã sống được đến lúc tiến hành hôn sự kia?.

Hiện tại nàng có thời gian, ít nhất vận mệnh của nàng cũng không mờ mịt như xưa, như vậy nàng bắt đầu nhìn nhận lại một vài sự việc.

Nhìn vài sự việc, hiểu vài sự việc, càng nghĩ nàng càng cảm thấy mệt mỏi.

Vì mệt mỏi nàng quyết định ra biển, rời xa Trung Nguyên, nàng đến Phù Tang.

Tại sao nàng lại đến Phù Tang?, đáp án chỉ sợ thế gian chỉ có năm người biết.

Năm người này trừ nàng ra thì bao gồm Trương Tam Phong, Đế Thích Thiên cùng cả hai Vô Song.

Hàng ngàn năm trước, Đế Thích Thiên theo thuyền ra khơi, theo lệnh Tần Thủy Hoàng tìm Trường Sinh Dược.

Phù Tang có thể nói là nơi đầu tiên Đế Thích Thiên khởi nghiệp, khi đó hắn còn gọi là Từ Phúc.

Một nơi như vậy, không đến không phải đáng tiếc lắm sao?.

Vận mệnh của nàng từ nhỏ đã là đối đầu với kẻ gọi là Từ Phúc kia bất quá hiện tại có người gánh cho nàng cái vận mệnh này.

Nàng biết Từ Phúc ở Bắc Cương, nàng biết Bắc Cương đã trở thành một thế lực kinh khủng, chỉ đợi thời cơ sẽ nuốt chửng toàn bộ Trung Nguyên có điều nàng tự hỏi, Từ Phúc kinh doanh Bắc Cương tới trình độ kia, vậy hắn chẳng lẽ không đụng gì tới Phù Tang?.

Võ Đang Phái được lập ra để ngăn cản Bắc Cương, để đối đầu cùng Đế Thiên Cung của Đế Thích Thiên tuy nhiên Võ Đang Phái không phải vạn năng, ngay cả Trương Tam Phong cũng thế, làm sao có thể nắm được mọi thông tin trong thiên hạ?, lần này liền để Quỳnh Hương tự mình đến xem rốt cuộc Đế Thích Thiên có hành động gì nơi Phù Tang hay không?.

.........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.