Vô Song diễn rất tốt vai diễn của chính mình, nàng lấy sự lạnh lùng làm chủ, cái lạnh đến thấu xương thấu cốt, loại cảm giác này mới giống thế ngoại cao nhân không muốn tiếp xúc với thế nhân.
Đánh bại Kim Luân, Vô Song cũng không nhìn lại hắn, nàng gần như vận toàn bộ khinh công mà trở về Cổ Mộ bất quá vẫn phải cố gáng làm ra cái cảm giác thoát tục, dùng sức mười phần nhưng phải cho thế nhân thấy mình mới dùng nửa thành bản lĩnh, cũng may là thân thể Vô Song cũng đủ biến thái, đủ cường hãn mới có thể làm nàng hoàn mỹ diễn xong cái vở kịch này.
Khi cánh cổng Cổ Mộ đóng lại, Vô Song mới có thể thở một hơi đầy mệt nhọc mà hướng về phía Tiểu Long Nữ, khóe miệng của Vô Song khẽ cười.
"Long nhi, vi sư cả người đau nhức, lại đấm lưng cho vi sư ".
Tiểu Long Nữ nghe Vô Song nói, đương nhiên cũng không có bất cứ ý tứ phản đối gì, lại càng không cảm thấy có gì không quen.
Khoảng thời gian này, mỗi lần chân nàng đau nhức đều là sư phụ đến chăm sóc, hiện tại sư phụ mệt mỏi đương nhiên đến phiên nàng, việc này vốn là hợp tình hợp lý vô cùng.
_ _ _ __ _ _ __ _
Vô Song làm gì đương nhiên Kim Luân cùng Quách Tĩnh không biết, sau khi Vô Song biến mất sau thạch thất kia thì không khí có chút tĩnh lặng.
Đám người thuộc hạ của Kim Luân căn bản không dám nói gì bởi thảm trạng hiện tại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3298369/quyen-5-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.