Chương trước
Chương sau
Hoàng Dược Sư hiện tại đã không thể bình tĩnh được nữa, đừng nói là ông cho dù bất cứ ai trên đời này đều sẽ như vậy, làm sao có thể xuất hiện một người dung mạo giống hệt con gái mình năm xưa, giọng nói cũng giống hệt, tên gọi cũng giống hệt.

Những cái trên có thể là trùng hợp nhưng mà trù nghệ giống hệt, phong cách giống hệt, chữ viết giống hệt, đến cả những thứ con gái ông hơn 20 năm trước biết thì nữ tử kia cũng biết, vậy phải giải thích như thế nào?.

Nếu Quách phu nhân chết đi bản thân Hoàng Dược Sư thậm chí nguyện ý tin tưởng đây là kiếp sau của con gái mình nhưng mà Quách phu nhân đương nhiên chưa chết, nàng sống rất mạnh khỏe, mà kể cả có là kiếp sau thật đi chăng nữa thì làm gì có chuyện lớn thế này?.

Hoàng Dược Sư thông minh tuyệt đỉnh, ông thậm chí tự nghĩ ra nhiều loại giả thuyết, cố gắng hợp lý hóa từng hành động của Hoàng Dung nhưng mà càng cố dùng lý trí để phủ nhận thì ông cảm thấy mình càng thất bại.

Hải trận bên ngoài có thể bị cao thủ trận pháp phá, đến cả Đào Hoa Trận cũng có thể bị phá, cái này Hoàng Dược Sư chấp nhận được.

Ngôn ngữ cơ thể chuyên dùng giao tiếp với ách bộc có thể học, cho dù Hoàng Dược Sư không biết học từ đâu, trên đời còn ai có thể dạy nhưng ông nguyện ý tin tưởng là do Hoàng Dung chuẩn bị sẵn, là do Hoàng Dung tìm hiểu kỹ về Đào Hoa Đảo.

Vậy những việc còn lại giải thích thế nào?, đến cả Loạn Thạch Trận cũng được nàng viết ra cơ hồ không sai một chữ, chẳng nhẽ còn nói là do Quách phu nhân truyền thụ?.

Hoàng Dược Sư sống từng này tuổi nhưng chưa từng gặp việc nào kỳ dị như việc này, đến cả tưởng tượng cũng chưa tưởng tượng ra.

Hoàng Dược Sư nhìn dung mạo trước mặt, rốt cuộc cũng chịu thua rồi.

Hoàng Dung nhìn phụ thân, nàng biết câu nói tiếp theo rất quan trọng vì vậy nàng liền yên lặng ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc mới mở miệng.

"Phụ thân còn nhớ Nhược Hoa sư tỷ? ".

Hoàng Dược Sư nào ngờ Hoàng Dung sẽ nói câu này, theo bản năng liền lắc đầu.

"Nhược Hoa?, nàng là ai? ".

Tự hỏi bản thân một câu nhưng rất nhanh Hoàng Dược Sư liền nhớ ra cái tên này, ánh mắt khó hiểu nhìn Hoàng Dung.

"Nhược Hoa?, ý của ngươi là Mai Siêu Phong sao? ".

Cái tên Mai Nhược Hoa thật sự đã rất lâu không xuất hiện trên cõi đời này, nàng từ lâu đã gọi là Mai Siêu Phong hơn nữa nàng đã chết hơn 20 năm, Hoàng Dược Sư có chút quên lãng cũng là bình thường.

Hoàng Dung nghe vậy gật đầu mỉm cười, sau đó nói.

"Phụ thân, người tha lỗi cho sư tỷ rồi đúng không? "

Hoàng Dược Sư nhíu mày, ông không hiểu tại sao đang yên đang lành lại lôi Mai Siêu Phong vào đây nhưng rốt cuộc gật đầu.

"Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy về, nghĩa tử là nghĩa tận, việc năm đó từ lâu đã qua, Siêu Phong đứa nhỏ này vì lão phu mà chết, lão phu quả thật đã tha lỗi cho nó ".

Nghe Hoàng Dược Sư nói sắc mặt của Hoàng Dung không khỏi vui vẻ, nàng thực sự thấy vui cho Nhược Hoa tỷ, nàng đương nhiên nghe Vô Song nói tại thế giới này phụ thân đã sớm tha lỗi cho Nhược Hoa tỷ nhưng mà từ chính miệng phụ thân lại nói ra thì lại có ý nghĩa hơn nhiều.

"Phụ thân, Dung nhi biết Dung nhi nói gì phụ thân cũng sẽ không tin tưởng, có rất nhiều sự việc huyền diệu xảy ra không cách nào giải thích, những sự việc như vậy bản thân không từng gặp phải thì tuyệt đối không tin... nhưng Dung nhi thật sự có cách làm phụ thân tin tưởng, phụ thân người có thể đi theo Dung nhi gặp một người được không? ".

Hoàng Dược Sư thật sự rất mạnh, tài cao gan lớn, tâm khí cao ngạo, bình thường mà nói trên đời ngay cả đế vị ông cũng dám bình tâm đối đãi, thản nhiên gặp mặt, sẽ không tính trước tính sau nhưng mà đối mặt với sự tình quá kỳ quái trước mặt Hoàng Dược Sư không thể không suy nghĩ mà nói.

"Ngươi muốn lão phu gặp ai?, muốn lão phu theo ngươi ra khỏi Đào Hoa Đảo sao? ".

Hoàng Dung lúc này dùng răng cắn nhẹ khóe môi lộ ra một nụ cười tinh nghịch, nàng hướng về phụ thân mà nói.

"Phụ thân đi theo Dung nhi không phải biết rồi sao, hơn nữa cũng không phải rời khỏi Đào Hoa Đảo, người Dung nhi muốn phụ thân gặp ở ngay hải vực bên ngoài, rất gần Đào Hoa Đảo".

Nhìn nụ cười tinh nghịch kia bản thân Hoàng Dược Sư không thể không động lòng, nụ cười của con gái năm xưa, nụ cười hồn nhiên tinh nghịch không đắn đo không suy nghĩ, nụ cười mà chính Quách phu nhân hiện tại cũng làm không được, con người lớn lên có rất nhiều thứ phải trải qua, con người âu cũng phải trưởng thành.

Vì một nụ cười này, Hoàng Dược Sư gật đầu.

Lúc này Hoàng Dược Sư thậm chí có cảm giác... cho dù Hoàng Dung thật sự là kẻ lừa đảo, cho dù thật sự có mục đích với Đào Hoa Đảo nhưng chỉ cần nàng nói ra, chỉ cần nàng thành thật kể hết mọi việc thì ông sẽ không tính toán với nữ tử này... hơn nữa cũng nguyện thu nàng làm nghĩa nữ, tấn sâu đáy lòng của Hoàng Dược Sư bắt đầu phát hiện tiểu nữ tử trước mặt mang cho ông những cảm xúc rất đẹp, rất đẹp.

Hoàng Dược Sư có thể mượn tiếng nhạc làm sống lại những hồi ức năm xưa, những tháng ngày xưa cũ nhưng mà tiếng nhạc kia liệu có thể so sánh với người thật việc thật?, so sánh với Hoàng Dung trước mặt hay không?.

Hoàng Dung biết phụ thân đồng ý trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng bất quá nàng như nghĩ nghĩ đến cái gì đó, lại bắt đầu vòng ra phía sau Hoàng Dược Sư, trong ánh mắt bất ngờ của Hoàng Dược Sư bản thân Hoàng Dung vậy mà lấy ra một cái hộp gỗ nằm dưới hộc bàn.

Nàng cầm lấy hộp gỗ, cười cười mà nói.

"Dung nhi nhớ không lầm, vật này người vẫn để đây ".

Hoàng Dược Sư thấy vậy thở dài một hơi, ông đương nhiên biết trong hộp gỗ có gì về phần tại sao Hoàng Dung tìm được thì Hoàng Dược Sư đã từ bỏ tìm hiểu, từ bỏ giải thích... dù sao quá khó hiểu, cũng quá khó giải thích.

Trong hộp gỗ là một chiếc mặt nạ màu bạc, vật bất ly thân của Hoàng Dược Sư mỗi lần rời khỏi Đào Hoa Đảo, Hoàng Dược Sư cũng giống Vô Song, chỉ cần có thể đeo mặt nạ liền lập tức đeo mặt nạ, hai người... có thể coi là cùng sở thích.

Hoàng Dung mở hộp gỗ ra, lấy chiếc mặt nạ bằng bạc cho Hoàng Dược Sư, nàng cầm cả hay bàn tay nâng lên chiếc mặt nạ hướng về Hoàng Dược Sư như một tiểu cô nương vậy.

Hoàng Dược Sư bất giác cười cười, ông đeo lên chiếc mặt nạ kia rồi nói.

"Ngươi dẫn đường đi, lão phu muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào để lão phu gặp mặt? ".

Dung nhi nghe vậy liền bĩu môi, tinh nghịch mà nói.

"Phụ thân, tốc độ của Dung nhi quá chậm, người mang Dung nhi ra ngoài đi, Dung nhi dẫn đường".

..........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.