Trước mặt Quách phu nhân cùng Quách Tĩnh lại tự xưng Hoàng Dung, chỉ riêng điểm này đã mang tính khiêu khích rất lớn lại thêm nụ cười mỉm của Hoàng Dung thì việc này cứ như chuẩn bị khiêu chiến đến nơi.
Cũng không phải Hoàng Dung cười thế nào, nàng cười rất đẹp, nụ cười toát lên sự tinh nghịch cùng với tự tin hơn người nhưng cũng chính vì thế lại càng là vấn đề.
Đối mặt với vợ chồng Quách gia, Quách Tĩnh chỉ cảm thấy thật trùng hợp, nhưng mà Quách phu nhân nhíu chặt lông mày lại, nàng quả thật cảm thấy Hoàng Dung đang đùa nghịch vợ chồng nhà mình.
Tất nhiên ở đây trừ hai vợ chồng ra thì còn có Quách Phù, chẳng đợi Quách Tĩnh cùng Quách phu nhân lên tiếng bản thân Quách Phù đã mở miệng.
Quách Phù mở miệng lại hợp ý Hoàng Dung, nàng thản nhiên mỉm cười hỏi lại.
"A?, hóa ra cũng chỉ có Quách phu nhân có thể gọi là Hoàng Dung, thế gian không có ai được lấy cái tên này ".
Hoàng Dung vừa mở miệng, Quách Phù cũng không biết nói gì, ánh mắt liền đầy bực tức nhìn Hoàng Dung tuy nhiên trong mắt nàng đã không còn sợ hãi, dù sao có cha mẹ ở đây thì nàng sợ gì?.
Lần này rốt cuộc cũng đến Quách phu nhân mở miệng, mấy việc này Quách Tĩnh cũng không quá quen thuộc, tất nhiên phải để phu nhân đứng ra.
Quách phu nhân nhìn Hoàng Dung từ trên xuống dưới, cảm xúc càng ngày càng kỳ lạ, luôn luôn cảm thấy có cái gì đó sai sai nhưng lại không biết là sai ở điểm nào, chỉ có thể thở dài mà nói.
"Hóa ra cô nương cũng gọi là Hoàng Dung, thật sự trùng hợp nhưng mà không rõ Hoàng Dung cô nương vì cái gì lên Đào Hoa Đảo?, Đào Hoa Đảo chúng ta cũng không tiếp nhận người ngoài tiến tới ".
Hoàng Dung nhìn Quách phu nhân, đâu chỉ Quách phu nhân cảm thấy không thích hợp mà nàng cũng có cảm giác này, cứ như nàng năm 20 tuổi nói chuyện vớ nàng năm 40 tuổi vậy, cảm giác quen được mới là lạ.
"A?, Đào Hoa Đảo không tiếp xúc với người ngoài Dung nhi đương nhiên biết nhưng Dung nhi cũng đâu phải người ngoài? ".
Lần này ánh mắt nàng híp lại, như cười như không mà đáp lời Quách phu nhân, câu trả lời này tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của Quách phu nhân.
Hoàng Dung nói xong, sau đó lại đưa một tay ra đặt vào lưng Dương Quá, nhẹ nhàng nói.
"Dung nhi vì tiểu Dương Quá mà lên Đào Hoa Đảo, cũng không thể để đệ đệ của Dung nhi bị bắt nạt mà Dung nhi không thể làm gì đúng không? ".
"Ví dụ như Quách tiểu thư bị bắt nạt thì Quách phu nhân lập tức xuất hiện, đệ đệ của ta ăn nhiều đau khổ như vậy, ta chẳng nhẽ không thể xuất hiện đây? ".
"Ngoài ra, Dung nhi quả thật là người Đào Hoa Đảo, nếu không phải là người Đào Hoa Đảo thì làm sao vượt qua được hải trận bên ngoài đây? ".
Sự tình hiện tại đúng là có chút khó giải thích, ít nhất Quách phu nhân cảm thấy rất khó giải thích, ánh mắt nàng như muốn nhìn xoáy vào chiếc mặt nạ kia, rốt cuộc Quác phu nhân không nhịn được nói.
"Cô nương nói mình là người Đào Hoa Đảo?, cái này cũng thú vị, sao ta lại tuyệt không gặp qua cô nương đây? ".
Quách phu nhân trực tiếp bỏ qua luôn vế đầu tiên mà Hoàng Dung nói, dù sao việc Dương Quá chịu khổ trên Đào Hoa Đảo cũng không thể xóa đi, đây đương nhiên là sự thật, cho dù Quách Tĩnh cũng biết việc này, Quách Tĩnh rất nhiều lần đều bất mãn với Quách Phù thậm chí nhiều lần dạy dỗ đáng tiếc thời gian Quách Tĩnh ở nhà không nhiều, mỗi lần nói với Quách Phù lại như nước chảy đầu vịt thậm chí còn làm Quách Phù sinh hận Dương Quá, đợi phụ thân đi lại càng quá đáng hơn.
Hoàng Dung nghe Quách phu nhân mở miệng, cũng cười cười.
"Quách phu nhân một năm cũng không được mấy lần trở về Đào Hoa Đảo, không biết muội muội cũng là bình thường ".
Quách phu nhân nghe vậy liền nhíu chặt lông mày, nàng đương nhiên biết Hoàng Dung nói dối bởi tính cách phụ thân nàng thì nàng hiểu rõ nhất.
Nhiều năm nay quan hệ của Quách gia cùng Hoàng Dược Sư cũng không quá tốt nhưng nàng vẫn là con gái của phụ thân nàng, mỗi khi trở về Đào Hoa Đảo hỏi thăm phụ thân, chỉ cần có việc thì phụ thân đại khái vẫn sẽ nói cho nàng vài câu, phụ thân không kể với nàng về nữ nhân gọi là "Hoàng Dung" vậy chắc chắn nữ nhân này chưa từng xuất hiện ở Đào Hoa Đảo dù sao cái tên "Hoàng Dung" đối với Đào Hoa Đảo quá mức đặc biệt.
Không nói đâu xa, nhiều năm trước Hoàng Dược Sư có dịp tới Trung Nguyên cứu một nữ tử gọi là Trình Anh mang về Đào Hoa Đảo nhận làm đệ tử, việc này còn được Hoàng Dược Sư viết thư gửi cho Quách phu nhân nhằm thông báo, đại sự trên Đào Hoa Đảo quả thật không có việc gì Hoàng Dung không biết cho dù Đào Hoa Đảo nhiều năm nay cũng chẳng có nhiều đại sự cho lắm.
Quách phu nhân biết Hoàng Dung đang nói dối vì vậy phi thường khó chịu, ánh mắt càng nhíu chặt tuy nhiên nếu Hoàng Dung cứ bám chặt Hoàng Dược Sư không thả thì Hoàng Dung cũng không thể lật mặt nàng, muốn lật mặt nàng phải để Hoàng Dược Sư đích thân xuất hiện, đích thân mở miệng.
Quách phu nhân nghĩ tới đây, không khỏi cười nói.
"Nga, hóa ra Hoàng Dung cô nương lên đảo trong quá trình ta không ở đây, thực sự là trùng hợp".
"Hoàng Dung muội muội nói mình là người Đào Hoa Đảo, vậy chắc là được phụ thân ta thu nhận?, phụ thân ta sở học bác đại tinh thâm không rõ muội muội học được phần nào?, hơn nữa tỷ tỷ cũng cảm thấy có chút khó hiểu, sở học phụ thân dậy cho muội bản thân muội dùng để bắt nạt hậu bối trong nhà hay sao? ".
Miệng lưỡi tranh đấu, Quách phu nhân cực giỏi.
Nàng nói rất rõ ràng, thứ nhất nếu Hoàng Dung không thể mang võ công Đào Hoa Đảo ra vậy tức là nói dối, khi đó nàng liền có thể tự làm rất nhiều việc.
Thứ hai là bối phận, là thân phận, giả sử Hoàng Dung được Hoàng Dược Sư thu nhận thì cũng không đến phiên nàng lấy sở học kia mang ra bắt nạt người trong nhà, bắt nạt Phù nhi.
Miệng lưỡi Quách phu nhân lợi hại nhưng mà miệng lưỡi Hoàng Dung há lại bình thường?.
Nàng nghe vậy, lập tức hiểu ý sau đó nói.
"Hậu bối trong nhà?, cái này là muội muội học của Kha đại hiệp, thân là đại hiệp lại đi bắt nạt hậu bối trong nhà, muội cũng muốn trở thành đại hiệp đương nhiên phải lấy hậu bối trong nhà ra bắt nạt rồi, Dương Quá là đệ đệ của muội hơn nữa bị thương nặng như vậy sao tiện bắt nạt đây?, thế là đành phải bắt nạt Phù cô nương rồi, dù sao da dẻ trắng trẻo, vừa nhìn đã biết chưa ăn khổ bao giờ, sao không thử chút sóng gió cuộc đời?".
Hoàng Dung nói xong câu này, nàng tiện người cúi xuống, cầm lấy một cành cây nhỏ trên bờ cát, cười cười hướng về phía Quách phu nhân.
"Quách phu nhân cũng là truyền nhân Đào Hoa Đảo, nếu tò mò về sở học của muội muội, không bằng chúng ta quá chiêu một chút? ".
Hoàng Dung nói xong, cổ tay khẽ rung lên, cành cây nhỏ nhè nhẹ xoay trong bàn tay nàng đồng thời... Thiên Địa Đồng Âm xuất hiện.
Thiên Địa Đồng Âm không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện liền đại diện cho Đả Cẩu Bổng Pháp.
Đả Cẩu Bổng Pháp đương nhiên không phải võ công Đào Hoa Đảo mà là võ công Cái Bang nhưng mà sự xuất hiện của Đả Cẩu Bổng Pháp lúc này có tính đặc sắc vượt xa võ học Đào Hoa Đảo bởi vì sắc mặt Quách phu nhân hiện tại đã biến thành không thể tin thậm chí phẫn nộ.
"Ngươi rốt cuộc là ai? ".
Lần này đâu chỉ Quách phu nhân tức giận, cho dù Quách Tĩnh cũng tức giận.
Quách Tĩnh lúc này cũng bước ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung trước mặt, giọng nói trầm hơn rất nhiều, nặng hơn rất nhiều.
"Cô nương, ngươi rốt cuộc là ai?, vì sao học được Đả Cẩu Bổng Pháp?, cô nương lên Đào Hoa Đảo có mục đích gì?, nếu cô nương hôm nay không nói rõ, Quách Tĩnh cũng đành đắc tội rồi".
Quách Tĩnh không thể hiện ra sự tức giận mà chỉ thản nhiên lên tiếng, hắn là loại người không giận tự uy, là dạng người không cần thể hiện khí thế nhưng cũng không khác gì một tòa núi lớn, trầm ổn mà không thể vượt qua.
_ _ _ __ _ _ _ _
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]