Thời đại tạo nên con người, thời đại cũng quyết định đúng sai, tại thời đại này buôn người vốn không phải là tội, đây là sự thực.
Buôn người thậm chí được tính là một nghề, thường thường do nữ nhân đảm nhiệm, người này được gọi là Má Mì, các Má Mì có quan hệ rất rộng, thường thường có giao tế với các bậc quyền quý khắp thiên hạ đồng thời phân chia khu vực hoạt động riêng biệt, những người này chủ yếu mua lại con cái của các gia đình nghèo khổ sau đó bán cho gia đình quyền quý làm nô, đương nhiên trường hợp hiếm hoi hơn nữa thì sẽ chịu trách nhiệm xử lý hậu nhân, gia quyến cùng nô đãi của những tội thần, những đại gia tộc phạm cấm.
Nói dễ hiểu hơn thì có thể lấy Lưu phủ của Lưu Chính Phong làm ví dụ, nếu tội của Lưu Chính Phong không được minh oan thì toàn bộ gia quyến sẽ bị đóng dấu làm nô, mang bán ra ngoài, toàn bộ nô đãi sẽ thu được thân tự do nhưng một lần nữa đeo lên gông xiềng mới rồi tiếp tục phục vụ chủ nhân mới, nếu tuổi tác quá lớn đương nhiên sẽ bị đầy ra biên cương, khai khẩn đất đai, sống chết không người quản.
Buôn người quả thực được tính là một nghề, một nghề hợp pháp bất quá nếu chỉ thế thì không có gì để nói bởi nguồn cung người thì luôn luôn có hạn, đây lại là một con đường cực kỳ phát đạt, kiếm lời lớn vô cùng vì vậy rất nhiều kẻ mới dùng những cách bất hợp pháp, điển hình là bắt cóc, dụ dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3298318/quyen-3-chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.