Chương trước
Chương sau
Người đánh bại Lý Thu Thủy thực sự không khó đoán gì, người này ngoại trừ Vô Song ra còn có ai, với thực lực của Vô Song hiện tại cho dù giết Lý Thu Thủy cũng không phải vấn đề gì lớn nhưng mà vì nhiều lý do Vô Song vẫn không thể ra tay với nàng.

Lý Thu Thủy không yếu nhưng mà Vô Song giết chết Lý Thu Thủy dễ hơn giết chết một cường giả cùng cấp độ với nàng rất nhiều bởi Vô Song hay Lý Thu Thủy đều là cường giả thiên hướng tốc độ cùng chiêu thức nhưng bất kể điểm nào trong hai điểm này Vô Song đều vượt xa Lý Thu Thủy hiện tại cho dù nội công cũng là thứ Lý Thu Thủy không thể so sánh, gần như phải gọi là khắc hệ với Lý Thu Thủy vậy, Lý Thu Thủy ở trước mặt Vô Song rất khó có cửa chiến thắng.

Lý Thu Thủy này hôm nay có thể còn sống chỉ là vì Vô Song chưa sẵn sàng cho cái chết của nàng mà thôi dù sao Lý Thu Thủy cũng là người của Ngô Tam Quế hơn nữa chỉ sợ còn là đại hồng nhân của Ngô Tam Quế, Vô Song sau sự kiện gặp mặt Tu La Vương cùng Long Đế thì còn chưa muốn va chạm thật sự cùng vị Trấn Nam Vương kia.

Ngoài điểm này ra nếu cái chết của Lý Thu Thủy lúc này diễn ra thì rất nhiều toan tính sau này của Vô Song cũng rơi vào khoảng không, trước khi Vô Song tìm thấy ‘một Lý Thu Thủy’ khác thì Lý Thu Thủy kia không thể chết.

_ _ _ _ _ __ _ _

Vô Song mang theo Hoàng Dung di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi Lệ Xuân Viện, thân ảnh như quỷ mị biến mất trong một con hẻm nhỏ trong thành Hành Dương sau đó Vô Song nhoẻn miệng cười, hắn ôm lấy thân ảnh trong lòng càng ngày càng chặt.

“Nhẹ một chút, rách áo của ca bây giờ “.

Khác với lúc ra tay đánh bại Lý Thu Thủy, lúc này Vô Song thực sự ôn nhu, ôn nhu tận xương, ngọt tận tủy.

Vô Song thật sự nào nhẫn tâm đánh ngất Hoàng Dung nhưng mà Hoàng Dung quá mức thông minh mà tự động giả vờ ngất xỉu mà thôi, nàng không phải là Lý Thu Thủy, ngay từ lúc Vô Song xuất hiện thì Hoàng Dung đã nhận ra người mà nàng ngày nhớ đêm mong, người duy nhất có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn tại thế giới này đã xuất hiện rồi.

Hoàng Dung lúc này đang được Vô Song ôm trong lồng ngực, khuôn mặt nàng rúc vào trong lòng Vô Song đồng thời hai bàn tay đang nắm chặt lấy vạt áo hắn, nàng thực sự nắm rất chặt, rất chặt.

Hoàng Dung hiện tại cảm thấy như đang nằm mơ vậy, nàng cố hết sức đi tìm Vô Song thậm chí còn lo lắng cho hắn, vì hắn suy nghĩ, có lẽ chỉ có Hoàng Dung biết nàng vui vẻ thế nào khi tự mình tìm hiểu được một chút tin tức của Vô Song, giữa đất trời bao la này cứ mỗi lần có gì đó gợi nhớ tới Vô Song thì trái tim nàng lại trở nên ấm áp hơn, cứ mỗi lần nàng cảm thấy nàng có thể đến gần với hắn thì nàng càng phải cố gắng, càng phải mạnh mẽ mà bước đi.

Đất trời rộng lớn biết đâu là nhà?, biết đâu là nơi mình thuộc về?.

Cái võ lâm này, cái thế giới này đối với Hoàng Dung thực sự quá rộng lớn mà cũng quá xa lạ, nàng có thể đi xa bao nhiêu nàng cũng chẳng biết, nếu không phải vì nàng có niềm tin, vì nàng còn có Vô Song chỉ sợ Hoàng Dung cũng chẳng có sức mà bước tiếp.

Người ta thấy nàng bình thường, thấy nàng thông minh, thấy nàng mạnh mẽ nhưng đấy là người ta, chỉ có nàng mới biết nàng mệt mỏi thế nào.

Hoàng Dung biết mình chưa bao giờ là người mạnh mẽ, ngay cả khi nàng một thân một mình tiến vào Trung Nguyên cũng chẳng phải là vì nàng gan dạ, chẳng phải vì nàng mạnh mẽ mà chỉ là chút nổi loạn của thuở thiếu thời.

Hoàng Dung rất thông minh, trí tuệ của nàng là điều không phải bàn cãi nhưng mấy ai biết nàng thông minh như vậy cũng xuất phát từ việc nàng yếu mềm, nàng càng bị đẩy vào hoàn cảnh khó khăn thì nàng càng sợ hãi cũng vì càng sợ hãi nàng càng phải động não, càng phải suy nghĩ để mà thoát ra.

Hoàng Dung của nhiều năm sau có thể là một Hoàng Dung khác biệt, người được gọi là Quách phu nhân thủ thành Tương Dương kia có lẽ thực sự xứng với ba chữ Nữ Gia Cát nhưng mà nàng hiện tại chỉ là một nữ nhân tuổi đôi mươi, một nữ nhân không thuộc về thế giới này, không người thân, không bạn bè, không có cả cố hương, chẳng biết phải về đâu mà cũng chẳng tìm được mục tiêu để đến.

Không có Vô Song bên cạnh thì nàng phải thật mạnh mẽ, phải cố gắng che đi sự yếu mềm của bản thân nhưng có hắn ở đây, ở trong lòng hắn nàng có thể buông lỏng, có thể bất chấp tất cả không lo không nghĩ bởi nàng biết cho dù trời có sập xuống cũng có người vì nàng gánh chịu tất cả, tại thế giới này nàng ít nhất không còn một mình.

Khuôn mặt tuyệt mỹ ẩn thật sâu trong lồng ngực Vô Song, nàng như đang cố gắng nhập vào làm một với cơ thể Vô Song vậy.

Hoàng Dung không hỏi Vô Song ở đâu, không hỏi Vô Song làm gì ở đây cũng chẳng hỏi tại sao hắn mãi đến tận bây giờ mới đón nàng, lúc này Hoàng Dung sau khi nghe câu trêu đùa của Vô Song bàn tay nàng càng ôm chặt vạt áo của hắn hơn, khuôn mặt ngửa lên nhìn Vô Song rồi nói.

“Muội đang ở trong Lưu Phủ của một vị tiền bối gọi là Lưu Chính Phong, đưa muội về đấy trước được không? “.

Câu nói của Hoàng Dung làm Vô Song cảm thấy khó hiểu nhưng mà nhìn vào ánh mắt của nàng thì Vô Song cũng không nói một lời nào, bế ngang Hoàng Dung trong lòng Vô Song một đường di chuyển thẳng về Lưu phủ của Lưu Chính Phong, dĩ nhiên Vô Song căn bản không biết đường, hắn đến được Lưu phủ đều là do Hoàng Dung chỉ dẫn.

Thân pháp của Vô Song nhanh đến mức Lý Thu Thủy cũng bất lực thì người Lưu phủ căn bản không phát hiện ra được hắn mang Hoàng Dung lẻn vào, lại theo nàng chỉ đường Vô Song rốt cuộc tìm tới được thư phòng mà Lưu Chính Phong sắp xếp cho đám người Hoàng Dung.

Đây là thư phòng dành cho ba người ở đương nhiên đặc điểm lớn nhất của nó là rộng hơn nữa Lưu Chính Phong thực sự cực sủng ái Thủy Sanh, căn phòng này chỉ sợ cũng chẳng thua gì phòng của công chúa hoàng thất, tất cả vật dụng đều là hàng tinh phẩm, vừa bước vào căn phòng này Vô Song đã không thể không công nhận Lưu Chính Phong có tiền.

Trong nguyên tác Kim Dung bản thân Lưu Chính Phong được biết là người giàu có nhưng mà giàu có đến mức nào thì hiện tại Vô Song mới hiểu, chỉ nhìn vào một căn phòng này thôi Vô Song cũng có thể đảm bảo Lưu Chính Phong nắm giữ tài sản không thua kém một vị tiểu quý tộc người Mãn nào, người này võ học có lẽ không ra sao nhưng tiền tài đủ để gọi bằng hai chữ ‘đại phú’.

Đưa Hoàng Dung về phòng, Vô Song dùng ánh mắt quan sát một chút, trong phòng có ba chiếc giường đơn tương đối lớn nhưng lại không có một ai ở bên trong, căn phòng hiện tại đúng là chỉ có hai người Hoàng Dung cùng Vô Song.

Hoàng Dung hai chân chạm đất, nàng rốt cuộc rời khỏi vòng tay của người yêu, khi nàng biết trong phòng không có ai thì không khỏi thở ra một hơi sau đó nàng đứng trước mặt Vô Song, cái cổ ngước lên nhìn thẳng vào hắn.

“Yêu muội đi “.

Ba chữ đơn giản vô cùng nhưng lại nói ra hết ý của Hoàng Dung, cái này gọi là “Tiểu biệt thắng tân hôn”.

Nhìn Hoàng Dung trước mặt mình, trái tim Vô Song liền trở nên rung động thật mạnh, đây nhẹ cúi xuống chiếm lấy đôi môi mềm đỏ mọng kia còn Hoàng Dung lại hơi kiễng mũi chân lên.

Hoàng Dung biết Thủy Sanh hay thậm chí Tử Y tỷ tỷ có thể trở về bất cứ lúc nào nhưng mà nàng đã không quan tâm, nàng cũng chẳng nghĩ được nhiều như thế.

Nàng chỉ muốn nam nhân trước mặt, đơn giản chỉ là thế mà thôi.

Đây không phải là vấn đề xác thịt mà là tâm hồn nàng, ở bên hắn nàng có thể nghỉ ngơi, có thể buông thả, đôi vai nhỏ yếu không còn phải căng cứng, nàng cũng chẳng cần là một Nữ Gia Cát thần cơ diệu toán, lúc này nàng chỉ là một thiếu nữ trong cơn say tình ái trong thứ cảm xúc mặn nồng nhất.

_ _ _ _ _ _ _ _

Căn phòng lúc này như trở thành thế giới riêng của đôi tình nhân, không toan tính chẳng nghĩ suy tất cả chỉ là thứ cảm xúc chân thật nhất, thứ cảm xúc mãnh liệt nhất.

Hoàng Dung nhớ Vô Song, nàng chưa một giờ nào một phút nào không muốn tìm lại người yêu còn Vô Song chẳng nhẽ không nhớ nàng?, Vô Song cũng chưa có khi nào ngừng tìm kiếm thông tin chúng nữ, cũng chưa từng thôi lo lắng cho các nàng đặc biệt là Hoàng Dung.

Lý Thu Thủy không gây họa cho người khác thì Vô Song đã phải cảm ơn trời, Niệm Từ thì sau khi biết được thông tin từ chỗ Đông Phương Bất Bại bản thân Vô Song cũng không quá lo lắng cho an nguy của nàng về phần Mai Siêu Phong... thú thật nữ nhân này còn chưa quan trọng như vậy với Vô Song, trong chúng nữ chỉ có một mình Hoàng Dung làm Vô Song không cách nào yên tâm, không biết nàng phải đối mặt với cái gì, tình trạng nàng ra sao.

Khoảng thời gian hơn 1 tháng qua đối với Hoàng Dung là mệt mỏi nhường nào?, Hoàng Dung chưa từng thôi nhung nhớ, cái cảm giác cô độc sợ hãi bao phủ lấy linh hồn nàng, nàng cần chỗ dựa, cần nơi để yếu mềm.

Vô Song hơn 1 tháng qua cũng chưa từng dừng lại, hắn lao đầu vào trong những trận chiến, hắn đi khắp bốn phương tám hướng, cả thân thể cùng linh hồn Vô Song cứ như bị vắt kiệt vậy đặc biệt là sau khi chia tay Quỳnh Hương, hắn cần một người ở bên cạnh hắn, hắn cần một chốn tìm về, một nơi mà linh hồn cùng thể xác Vô Song triệt để buông lỏng.

Hai thân ảnh như hòa làm một, như tan chảy vào nhau trên chiếc giường trắng, trong căn phòng rộng lớn tràn đầy những âm thanh mị hoặc cùng tiếng thở dốc tạo thành thứ nhịp điệu riêng biệt, thứ nhip điệu khiến cho... một thiếu nữ khác mặt đỏ đến mang tai, nàng gọi – Thủy Sanh.

Sau Tiềm Long đại hội bản thân Thủy Sanh đương nhiên trở về Lưu phủ nhưng mà khi đó cả Hoàng Dung tỷ tỷ cùng Tử Y tỷ tỷ đều chưa về phòng, Thủy Sanh liền rời khỏi phòng mình mà đến chỗ Lưu Chính Phong dù sao khác với Hoàng Dung hay Tử Y thì gia đình của Lưu Chính Phong chẳng khác gì họ hàng xa của Thủy Sanh, ở đây nàng như có anh họ, có em họ vậy.

Sau khi ăn bữa cơm chiều cùng gia đình Lưu Chính Phong bản thân Thủy Sanh rốt cuộc trở về phòng lớn, nàng thực sự mong đợi Hoàng Dung tỷ tỷ trở về, Hoàng Dung tỷ tỷ thực sự quá mức lợi hại, là đệ nhất thiên tài trong thiên hạ, với một cô bé như Thủy Sanh nàng có thể không thần tượng tỷ tỷ sao?, có thể không quấn lấy Hoàng Dung sao?.

Thủy Sanh cũng không biết bao giờ Hoàng Dung trở về, trong suy nghĩ của nàng thì nàng chỉ biết ở trong phòng chờ mà thôi bất quá khi đi gần đến phòng lớn nàng không khỏi dừng bước, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Căn phòng này do Lưu Chính Phong sắp xếp cho cả 3 tỷ muội hơn nữa gần đây cũng không có hạ nhân, hạ nhân căn bản không được phép lại gần khu vực này, cho dù người nhà Lưu Chính Phong cũng không.

Cái quy định này liền bắt đầu từ Viên Tử Y, địa vị giang hồ của Viên Tử Y cực lớn bản thân Lưu Chính Phong không thể không biết, dù gì Lưu Chính Phong cùng Viên Tử Y trên lý thuyết là cùng bối phận, Lưu Chính Phong càng biết Viên Tử Y không thích nam nhân từ đó cấm tiệt người trong nhà lại gần căn phòng này, cấm luôn toàn bộ hạ nhân lảng vảng quanh đây, đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất mà Hoàng Dung muốn mang Vô Song về đây.

Thủy Sanh võ công không cao nhưng mà nàng cũng là người luyện võ, thính giác của nàng được coi là tương đối tốt, nàng khi đi đến gần cửa phòng thì liền nghe thấy những âm thanh không đúng.

Thủy Sanh chưa bao giờ trải qua cái việc đó nhưng mà nàng cùng đại sư huynh là thanh mai trúc mã, thậm chí đến cả đám cưới cũng được định ra, có một số việc Thủy Sanh nhất định phải nghe qua.

Thủy Sanh mơ hồ đoán được âm thanh trong phòng là gì, mặt nàng hơi đỏ lên để rồi lén lút bước về phía cửa chính, ngón tay khẽ đục một lỗ trên lớp cửa sổ.

Bình thường với võ công của Vô Song không thể không nhận ra có người đang đến nhưng ai bảo Vô Song hiện tại triệt để buông lỏng đây?, đừng nói là bên ngoài xảy ra cái gì mà ngay cả trong phòng xảy ra cái gì Vô Song cũng chịu, trong mắt hắn lúc này chỉ có Dung nhi.

Vô Song không phát hiện ra Thủy Sanh lại gần đương nhiên không còn ai ngăn cản vị tiểu cô nương này.

Khi ánh mắt Thủy Sanh xuyên qua lỗ thủng ở cửa để rồi ánh mắt rất nhanh co lại, khuôn mặt xinh đẹp nóng ran, một tay không khỏi che miệng mình để không phát ra thành tiếng.

Nàng thấy gì?, nàng thấy một Hoàng Dung tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần, một Hoàng Dung tỷ tỷ mị hoặc tận xương, một Hoàng Dung tỷ tỷ khác biệt với thường ngày, một tỷ tỷ nàng chưa bao giờ thấy cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.