Chương trước
Chương sau
Trầm Côn đánh bại Cổ Chân xong bản thân vị thiên tài này thậm chí bị coi là người bất lợi nhất trong tứ cường bởi thương thế của Trầm Côn cho dù là ai cũng nhìn ra nó tuyệt không nhẹ.

Trong tứ cường, Hoàng Dung và Mộ Dung Yến Nhi thắng dễ vô cùng còn Viên Tử Y căn bản không cần đánh, tại Tiềm Long Đại Hội khi mà tất cả trận đấu chỉ diễn ra trong vòng một ngày thì đây đương nhiên là bất lợi cực lớn của Trầm Côn.

Hơn ai hết Trầm Côn hiểu thương thế của mình, một trận chiến này hắn đánh cũng đủ mệt, Dịch Cân Kinh của hắn mang tiếng là tầng thứ 2 nhưng chỉ có thể coi là miễn cương đạt đến tầng thứ này, đốt mệnh căn của chính mình tăng cường lực công kích cũng khiến bản thân hắn tổn thương lại thêm vài trăm chiêu liên tục tấn công Cổ Chân, cho dù thân thể hắn làm bằng sắt cũng sẽ thấm mệt.

Trầm Côn đứng lên, một tay vẫn cứ ôm lấy cổ mình đồng thời ánh mắt nhìn về phía Cổ Chân bị đánh gục bên dưới.

Lúc này Cổ Chân ngửa ra sau, sắc mặt vẫn bình thường vô cùng nhưng không biết vì lý do gì lại không thể đứng lên, cứ như vậy nằm im một chỗ.

Trầm Côn có chút nhíu mày lại bởi hắn phát hiện đôi mắt cùng sắc mặt Cổ Chân không giống nhau, đôi mắt rõ ràng ảm đạm mờ mịt nhưng sắc mặt căn bản không chịu ảnh hưởng gì, trong lòng Cổ Chân lập tức nghĩ đến hai chữ ‘dịch dung’.

Đương nhiên dịch dung cũng chẳng phải vấn đề gì, Trầm Côn lúc này quan tâm tới trạng thái của Cổ Chân hơn thế là hắn cũng bước xuống đaià, hơn ai hết hắn hiểu Đại Lực Kim Cưởng Chưởng khi đánh vào người sẽ sinh ra cái gì chứ đừng nói tới việc hắn vận lên Dịch Cân Kinh sau đó mang kim khí trực tiếp đưa vào người Cổ Chân.

“Ngươi có sao không? “.

Một tay vẫn ôm cổ, Trầm Côn lần đầu tiên mở miệng quan tâm tới kẻ địch nhưng mà Cổ Chân cơ hồ cũng không đáp, thậm chí nhận thức của Cổ Chân lúc này cũng có chút mơ mơ hồ hồ.

Trầm Côn nhìn thấy tình trạng của Cổ Chân lập tức biết được Cổ Chân gặp nguy hiểm, bản thân vốn muốn quay đầu trở về trận doanh Thiếu Lâm nhờ mấy vị sư thúc đè xuống thương thế của kẻ này dù sao thân phận của Cổ Chân cũng được xác định rõ, thân là truyền nhân Võ Đang thì ngay cả Thiếu Lâm hiện tại cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, Trầm Côn là người đánh bại Cổ Chân đương nhiên cũng gần Cổ Chân nhất, lúc này y sư còn xa mới có thể chạy đến kịp thế là Trầm Côn quyết định cúi xuống bắt đầu đưa tay ra điểm vào vài huyệt đạo trên người Cổ Chân.

Trầm Côn không phải y sư nhưng thân là người học võ lại tự mình chế ngự ‘khí’ do chính mình gây ra cũngc hẳng phải quá khó khăn bất quá khi mà Trầm Côn mới cúi người còn chưa kịp động đã ngửi thấy một mùi u hương thơm ngát.

Mùi thơm nhẹ dịu đi qua khứu giác rồi tiến về tâm thần, mùi hương làm người khác ma mị thậm chí dục hỏa đốt lên.

Trầm Côn không dám nghĩ nhiều vội thủ chắc tâm thần, tự niệm một đạo kinh phật, khóe miệng mấp máy sau đó rất nhanh trên trán Trầm Côn lấm tấm mồ hôi, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn sang bên cạnh mình, nhìn sang chủ nhân của mùi u hương kia.

Trầm Côn định lực không thấp chí ít hắn nhìn Viên Tử Y hay Mộ Dung Yến Nhi không xuất hiện nổi dục hỏa đến cả thưởng thức cái đẹp bình thường nhất cũng gần như không thể có, hắn thậm chí coi hai đại mỹ nhân này là nam nhân, là đối thủ chân chính chỉ có điều đứng bên cạnh nữ nhân này máu huyết của Trầm Côn như sôi sục lên.

Đây là tà hỏa, là dục hỏa, là dục hỏa mà nữ nhân kia đốt lên, Trầm Côn thậm chí không cần nghĩ cũng biết người bên cạnh mình là ai.

Một trong Tiêu Dao Tam Lão – Ngọc Diện Hồ Ly – Lý Thu Thủy.

Lý Thu Thủy thân pháp khủng khiếp vô cùng, từ lúc Trầm Côn đánh bại Cổ Chân nàng đứng lên khẽ di chuyển cho đến lúc Trầm Côn kịp bước xuống võ đài nữ nhân này đã ở bên cạnh hắn.

Lý Thu Thủy động nhanh đến nỗi tất cả cao thủ trong Tiềm Long Đại Hội đều không kịp phản ứng, gần như chỉ thấy nàng khẽ động rồi lập tức hiện ra nơi góc võ đài cho dù là cường giả hàng đầu phương nam như Sư Vương cũng chỉ thấy được một đạo tàn ảnh.

Võ công của Lý Thu Thủy thực sự quá mức khủng bố.

Nàng hiện ra ở ngay sau lưng Trầm Côn sau đó dùng một hành động không ai tưởng tượng được, nàng đứng sát sau lưng Trầm Côn, cái cổ như thiên nga nhẹ đặt lên vai của vị tiểu tăng này, khóe miệng cong lên.

“Không hổ là đệ tử phật gia, trắng trắng bạch bạch bản tính cũng rất tốt “.

Nàng mở miệng như u hương lại càng đốt lên dục hỏa của Trầm Côn, dục hỏa mạnh đến nỗi Trầm Côn không thể không nhắm mắt lại, hai tay chắp với nhau.

“A di đà phật, Lý tiền bối cũng không cần trêu đùa tiểu tăng “.

Có trời mới biết Trầm Côn nói xong câu này tốn bao nhiêu khí lực, Trầm Côn đương nhiêu huyết khí rất mạnh, hắn cũng không phải là văn tăng mà là võ tăng, gặp phải Lý Thu Thủy thực sự đủ thảm, gần như chỉ bằng mị thuật thả ra ngoài Lý Thu Thủy đã khiến vị thiên tài Thiếu Lâm này khí huyết không thông.

Lý Thu Thủy nghe Trầm Côn trả lời như vậy liền cười khanh khách, nữ nhân này thậm chí đưa tay ra, bàn tay trắng nõn nhẹ đặt lên bên vai kia của Trầm Côn, mị nhãn như tơ.

“Vị tiểu sư phụ này thương thế rất nặng, Thu Thủy chữa thương cho ngươi được không? “.

Âm thanh của nàng không lớn căn bản không thể nghe thấy nhưng mà âm thanh như có ma thuật xuyên qua thức hải Trầm Côn như muốn mị đi tâm trí hắn, Trầm Côn lúc này hai mắt thậm chí dần dần biến thành màu trắng dã.

Mị thuật của Lý Thu Thủy này còn mạnh hơn nhiều so với Lý Thu Thủy tại thế giới kia, tại thời điểm Vô Song xuyên không, tại thời điểm Vô Song gặp Lý Thu Thủy chính Vô Song còn không chịu được mị thuật của nữ tử này huống hồ là Trầm Côn hiện tại gặp phải mị thuật càng kinh khủng hơn bất quá cũng may cho Trầm Côn lúc này có một âm thanh từ trận doanh võ lâm vọng tới, âm thanh không lớn nhưng lại trịnh trọng vô cùng, có lực vô cùng.

“A di đà phật, Lý thí chủ có lòng bản tự xin cảm kích nhưng thương thế của tiểu Côn vẫn nên để cho Thiếu Lâm Tự đưa về chữa trị thì hơn, cũng không nhọc Lý thí chủ ra sức “.

Âm thanh này có chưa nội lực cực kỳ cao thâm, âm thanh vừa vang lên lập tức làm Trầm Côn tỉnh lại từ trong mê man nhưng mà càng là như thế thân hình Trầm Côn càng run lên vì sợ hãi, bản thân Trầm Côn biết nếu không phải có đại sư ra tay thì mình rất khó có thể bình tĩnh được chỉ sợ... rất nhanh trở thành con rối trong tay Lý Thu Thủy.

Lý Thu Thủy nghe thấy giọng nói kia, cái cằm hơi ngửa lên sau đó lùi lại, ánh mắt quét qua vị đại sư vừa lên tiếng, trong mắt mang theo hàn quang.

Nàng nhận ra người này, một trong các đại cao thủ của Bắc Thiếu Lâm – Độ Ách.

Bắc Thiếu Lâm tuy đã không hiện trên giang hồ nhưng mà Lý Thu Thủy vốn là tiền bối thế hệ trước, tuổi của nàng còn hơn đám người tứ tuyệt đương thời sao có thể không hiểu rõ Thiếu Lâm Tự.

Bắc Thiếu Lâm hiện tại đứng đầu là sư chữ Độ sau đó là sư chữ Huyền rồi đến sư chữ Viên.

Nam Thiếu Lâm sau khi tách khỏi Bắc Thiếu Lâm thì đứng đâu là sư chữ Không, sau đó là sư chữ Phương cuối cùng là sư chữ Thiên.

Độ Ách là sư chữ Độ được gọi là một trong Tam Độ của Bắc Thiếu Lâm, về mặt vai vế mà nói đã vào hàng thần tăng của Thiếu Lâm thậm chí được gọi là Độ Ách Thần Tăng.

Nếu không phải Thiếu Lâm Tự phong sơn không ra thì Độ Ách Thần Tăng hoàn toàn có thể so sánh với bất cứ ai trong tứ tuyệt đương thời bất quá nếu chỉ là thế thì còn lâu Lý Thu Thủy mới phải nể mặt mũi kẻ này.

Thứ nhất nàng còn nhiều tuổi hơn Độ Ách có thể coi là tiền bối của Độ Ách thứ hai nàng mạnh hơn Độ Ách bất quá sau lưng Độ Ách là Bắc Thiếu Lâm, Lý Thu Thủy lại đang ở trước mặt thế nhân nàng cũng không thể không bán mặt mũi cho cái môn phái này.

“Tưởng là ai, hóa ra Độ Ách, lâu không nhìn thấy ngươi xuất hiện, vết thương ở mắt đã khỏi hay chưa?”.

Độ Ách bị mù một con mắt trái, đây vốn là nỗi đau của Độ Ách, năm xưa khi Thiếu Lâm chưa phong sơn thân là một đời cao thủ của Thiếu Lâm bản thân Độ Ách đương nhiên danh tiếng rất lớn bất quá lại gặp phải Dương Đỉnh Thiên, khi đó Độ Ách còn muốn hàng ma vệ đạo nhưng thực lực căn bản không địch nổi Dương Đỉnh Thiên bị đối phương hủy đi một con mắt, nếu không phải có cao tăng Thiếu Lâm cứu trị có lẽ tính mạng còn khó bảo toàn.

Nỗi đau này là đại kỵ của Độ Ách nhưng lão cũng biết đối mặt với mình là ai, đành chắp tay lên tiếng.

“Cảm ơn Lý thí chủ quan tâm, thương thể của lão nạp qua nhiều năm cũng đã ổn định, thực sự phiền Lý thí chủ nhọc lòng “.

“A Côn, còn không mau trở lại? “.

Độ Ách cũng không vui vẻ gì với Lý Thu Thủy nhưng hiện tại cũng không dám đối địch với nữ tử kinh khủng kia, tại cái thế giới này sau Cầm Đế quá mức nghịch thiên ra nếu nói về nữ tử chỉ có hai chị em nhà Tiêu Dao Phái, Thiên Sơn Đồng Lão – Vu Hành Văn cùng Ngọc Diện Hồ Ly – Lý Thu Thủy.

Hai người này bất cứ ai đều mạnh hơn xa Độ Ách, lần này Độ Ách rời khỏi Thiếu Lâm thứ nhất là nhận vai trò áp trận thứ hai là để ngăn cản bất cứ sự việc gì ảnh hưởng tới Bắc Thiếu Lâm bất quá Lý Thu Thủy đúng là ‘hơi’ quá tầm Độ Ách.

Trầm Côn lúc này nghe thấy Độ Ách nói nào còn có thời gian quan tâm tới Cổ Chân còn đang bất tỉnh dưới kia, lập tức xoay người nhẹ cúi đầu với Lý Thu Thủy rồi nhanh chóng chạy về trận doanh Thiếu Lâm, trước khi đi còn không quên cố gắng nhìn lại Cổ Chân một lần.

Cái nhìn này như muốn nhìn đối thủ của mình vậy, Trầm Côn có một loại cảm giác sau này hắn cùng Cổ Chân nhất định sẽ gặp lại cũng nhất địch trở thành cường địch một đời.

Cái nhìn này... cũng vừa vặn làm ánh mắt Trầm Côn trở nên ngơ ngác hơn nữa không chỉ Trầm Côn mà rất nhiều người đều ngơ ngác bao gồm Độ Ách.

Ở bên cạnh Cổ Chân chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một hắc y nhân, hắc y nhân này đang cúi xuống dùng một tay ấn nhẹ vào ngực Cổ Chân sau đó một loại lực lượng nhu hòa hình thái cực xuất hiện, vòng thái cực xoay ngang trên ngực Cổ Chân bắt đầu triệt tiêu toàn bộ khí mà Cổ Chân phải chịu, miệng Cổ Chân lập tức phun ra một ngụm máu bầm.

Hắc y nhân gần như chỉ vẩy tay xong liền giải quyết được thương thế trên người Cổ Chân sau đó từ từ nâng Cổ Chân dậy, ánh mắt ẩn trong cái mũ rộng vành kia lóe lên nhưng mà hắn không có nhìn qua vị thủ tọa trưởng lão – Độ Ách Thần Tăng lại càng không nhìn qua Thiếu Lâm một lần nào, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Lý Thu Thủy.

Lý Thu Thủy cũng đang nhìn hắn, ánh mắt mang theo hứng thú nồng đậm.

Tại sao Lý Thu Thủy lại có hành động với Trầm Côn?, nàng tiến tới vốn muốn dùng mị thuật làm khí tức Trầm Côn đại loạn dẫn tới Dịch Cân Kinh của hắn chịu phản phệ, thương thế nặng càng thêm nặng sau đó dẫn tới không thể nào giữ nguyên chiến lực của mình trong vòng Tứ Cường.

Bất kể thế nào Lý Thu Thủy cũng không muốn nhìn võ lâm phương Bắc dành ngôi quán quân bởi khi đó sắc mặt Ngô Tam Quế sẽ không tốt đẹp gì.

Dĩ nhiên bằng thân phận của nàng cũng chưa đến mức đi đấu với tiểu bối làm gì, nàng đối với Trầm Côn chỉ mang ý trêu đùa là chính, nàng hiện thân ở đây là vì hắc y nhân này.

Nàng thực sự rất tò mò, thiên hạ từ bao giờ lại có một cao thủ không hề thua nàng?.

Hắc y nhân này là ai?, người này đương nhiên là Trương Y.

Trương Y tồn tại thì Lý Thu Thủy thậm chí còn không nhìn ra nhưng giây phút Cổ Chân bị đánh bại thì khí tức của Trương Y liền bại lộ dẫn tới bị nàng phát hiện, đối với Trương Y bản thân Lý Thu Thủy cảm thấy cực kỳ lạ.

Người này như một tấm gương trong suốt, Lý Thu Thủy có cảm giác có thể nhìn xuyên qua người này, nhìn đến tận cùng nhưng mà... sau khi nhìn đến tận cùng của người này thì nàng chỉ thấy chính bản thân mình trong đó, cực kỳ tà dị.

Ngoài đặc điểm này ra còn một đặc điểm nữa, nàng cảm giác hắc y nhân này còn mạnh hơn Nhân Thánh cùng Địa Thánh của Võ Đang, thực lực đã chạm đến đỉnh của ngũ tuyệt chuẩn bị bước vảo cấp bậc chuẩn đế.

Võ Đang có cao thủ cỡ này?, Lý Thu Thủy không thể không ra nhìn một cái.

Hắc y nhân đã chịu lộ thân, Lý Thu Thủy lại mở miệng cười duyên.

“Không biết tôn giá là vị nào trong Tam Thánh của Võ Đang Phái đây? “.

Nàng đương nhiên biết Trương Y không phải là bất cứ ai trong Tam Thánh nhưng mà nàng vẫn mở miệng, vẫn đang thử dùng mị thuật ma mị thần trí Trương Y.

Trương Y nâng lên Cổ Chân, đối với Lý Thu Thủy khẽ đáp.

“Tại hạ là Y Thánh, có thể nhìn mặt người mà chẩn đoán bệnh “.

Lý Thu Thủy nghe vậy khẽ ngạc nhiên, Y Thánh là danh xưng gì?, chẳng nhẽ là thần y đương thời? bất quá Lý Thu Thủy sao có thể không biết trên đời có thần y nào như Trương Y?.

Lý Thu Thủy không mất quá lâu suy nghĩ lại cười duyên với Trương Y, mị lực toàn bộ mở ra.

“Khanh khách, tôn giá là Y Thành vậy không biết có thể nhìn được bệnh của Thu Thủy hay chăng? “.

Trương Y đương nhiên không nhìn thấy mặt Lý Thu Thủy bởi nàng luôn che mặt bất quá hắn vẫn thản nhiên trả lời.

“Lý cô nương võ công cái thế đương nhiên không có bệnh gì bất quá trên mặt có tử khí lượn lờ chỉ sợ sắp có đại nạn lâm đầu, Lý cô nương sau này vẫn nên cẩn thận một chút “.

Trương Y nói xong cũng chẳng đợi Lý Thu Thủy kịp hiểu gì lập tức chuyển thân mà đi bất quá trước khi đi ánh mắt Trương Y khẽ nhíu, Trương Y lúc này cảm nhận được một người rất nhanh di chuyển về hướng này.

Người đang hướng về bên này là ai?, người này Trương Y cũng không lạ gì, nàng chính là Viên Tử Y.

Trương Y khác với Thiên – Địa – Nhân ba vị sư huynh, hắn tu huyền học, giỏi nhìn người, giỏi xem mệnh.

Trương Y nhìn thấy Viên Tử Y ánh mắt không khỏi nhíu thậm chí từ ánh mắt của Viên Tử Y bản thân Trương Y có thể cảm nhận được nàng nội tâm cực kỳ gấp gáp cực kỳ muốn lại gần hắn cùng Cổ Chân.

Trương Y đương nhiên hiểu Viên Tử Y sẽ không biết mình vậy chỉ còn có Cổ Chân, thế là Trương Y liền mấp máy môi một chút rồi mới xoay người rời đi, thân pháp của hắn căn bản cũng không thua kém gì Lý Thu Thủy, mang thêm Cổ Chân trên người cũng không khó khăn gì, chỉ cần Lý Thu Thủy không ra tay ngăn cản ở đây căn bản không ai cản được mà cho dù Lý Thu Thủy có ra tay ngăn cản thì Trương Y vẫn có tự tin nhẹ nhàng mang Cổ Chân rời đi.

_ _ _ __ _ _ _ _

Mình Come back rồi đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.