Viên Tử Y thực sự rất bình tĩnh ngồi nghe Phong Nhất Trận kể lại sau khi nghe đến việc Cổ Chân rất có thể là Cổ Đại Ngưu từng ở bên cạnh sư muội của nàng thì Viên Tử y ánh mắt rốt cuộc hiện lên một tia kích động.
Vô Song đã biến mất quá lâu, đã quá lâu nàng không có được tung tích của sư muội, nếu không phải không có cách nào chờ đợi được nữa thì nàng cũng không hướng về phương nam, không tự mình thay mặt đám đệ tử đời thứ tư của phái Nga My mà đến Hành Dương.
Nàng thực sự rất tưởng niệm Vô Song, rất muốn gặp lại sư muội nhưng Vô Song gần như tan vào trong bọt nước, căn bản không từng xuất hiện.
Viên Tử Y rất muốn tiến vào Thiên Ý Thành chỉ là nàng biết mình còn chưa có tư cách này, nàng thậm chí chuyên đi tìm đám sát thủ thành danh của Thiên Ý Thành, tìm đám thiên tài nam phương xuất ra từ Thiên Ý Thành nhưng rất ít người thực sự nhớ đến Vô Song là ai, Vô Song căn bản như chưa từng bước vào trong Thiên Ý Thành vậy.
Cái việc này thật sự khó mà trách đám người bọn họ dù sao Vô Song thứ nhất là khác khóa thứ hai việc của Vô Song xảy ra gần như ngay trong ngày đầu tiên tới Thiên Ý Thành sau đó lại bị người khác đè ép xuống, nguowifg ta đương nhiên biết 5 năm trước có một đại thiên tài dùng thành tích kinh khủng tiến vào Thiên Ý Thành, phá hết mọi loại kỷ lục khởi điểm của Thiên Ý Thành.
Rất nhiều người cũng biết đại thiên tài kia gọi là Vô Song nhưng từ sau khi tiến vào Thiên Ý Thành – Vô Song làm gì, Vô Song ở đâu lại không ai biết cứ như hoàn toàn biệt tích vậy.
Viên Tử Y thật sự rất khổ tâm, lần này nàng đến nam phương thậm chí đã quyết ý ở lại phụ cận Vương Bản Sơn đợi đám người Vô Song tốt nghiệp dù sao nàng cũng biết một khóa Thiên Ý Thành chỉ kéo dài 5 năm.
Lần này nàng nghe được lời Phong Nhất Trận, nghe được về sự tình của Vô Song từ trong miệng hắn nàng sao có thể không quan tâm?.
Sự kiện 5 năm trước nơi Thiên Ý Thành thì Phong Nhất Trận cũng kể cho nàng nghe, Phong Nhất Trận cũng là người sát cánh cùng Vô Song năm đó đồng thời Phong Nhất Trận vì nàng nêu ra vài cái tên.
Những cái tên Phong Nhất Trận nói đương nhiên bao gồm Hồ Phỉ cùng Cổ Đại Ngưu nhưng tại thời điểm đó Viên Tử Y chỉ nghe thấy tên Hồ Phỉ, với những người khác nàng chưa bao giwof nghe thấy, chút chút ấn tượng cũng không có.
Hồ Phỉ chưa rời khỏi Thiên Ý Thành hoặc có thể rời khỏi rồi nhưng lại chưa lưu lại danh tiếng trên giang hồ, đối với người ngoài cũng chỉ biết Hồ Phỉ đang là đệ nhất nhân của Thiên Ý Thành khóa này nhưng tung tích của hắn ở đâu thì không ai rõ, đến cả cái tên Hồ Phỉ thật ra Viên Tử Y cũng không biết, nàng biết được hắn với cái tên Phi Hổ được sử dụng rộng rãi trong Thiên Ý Thành.
Hồ Phỉ quả thật là mục tiêu hàng đầu của Viên Tử Y nhưng nay nàng lại nghe Phong Nhất Trận nói người trên võ đài rất có thể là Cổ Đại Ngưu năm xưa quả thực khó mà tin được bất quá trong lòng cũng mang theo nồng đậm mong đợi.
Nàng lúc này thật nghiêm túc nhìn Phong Nhất Trận mà đáp.
“Ta nghe ngươi nói sự kiện 5 năm trước chỉ có ngươi, sư muội, Phi Hổ cùng Đường Vô Lệ được tính là tuyệt đỉnh thiên tài, nếu việc ngươi nói là thật, nếu Cổ Chân thật sự là Cổ Đại Ngưu thì tại sao 5 năm trước thực lực của hắn không nằm trong đám tuyệt đỉnh thiên tài? “.
Câu hỏi này làm Phong Nhất Trận chỉ biết cười khổ, sắc mặt không khỏi cau lại.
“Tử Y cô nương,, cái này ta cũng không biết nhưng mà ta thực sự cảm thấy Cổ Đại Ngưu cùng Cổ Chân có đến 8 thành giống nhau “.
“Khoảng 5 năm trước Cổ Đại Ngưu thực sự rất yếu, ta không rõ hắn trong 5 năm đạt được kỳ ngộ gì mà có thể mạnh đến mức độ này nhưng mà Tử Y cô nương cũng thấy hắn hình như là truyền nhân của Võ Đang, nếu quả thật là như vậy tiến bộ của hắn cũng dễ hiểu “.
“5 năm trước, Cổ Đại Ngưu thực sự gần như không rời khỏi Vô Song cô nương một bước thậm chí ta còn nghe nói hắn thiên phú dị bẩm nhưng một chút căn cơ võ học cũng không có, hắn có thể tiến vào Thiên Ý Thành là nhờ Vô Song cô nương dẫn vào đồng thời căn cơ võ học của hắn cũng là Vô Song cô nương rèn luyện mà ra, theo tại hạ thấy nếu Cổ Đại Ngưu thật sự là Cổ Chân thì hắn có lẽ là người rõ nhất về tung tích của Vô Song cô nương “.
Phong Nhất Trận nói làm Viên Tử Y không khỏi trầm ngâm, nàng suy nghĩ một chút lại nhìn lên hai thân ảnh đang chiến đấu trên khán đài sau đó hỏi.
“Thiên Ý Thành rốt cuộc ra sao?, chẳng nhẽ thân là đệ tử Thiên Ý Thành lại có thể nhận được sở học của phái khác?, có thể làm truyền nhân của phái khác? “.
Phong Nhất Trận là người nam phương đương nhiên rõ về Thiên Ý Thành hơn Tử Y, hắn không nghĩ nhiều lập tức gật đầu.
“Cô nương cũng không biết, tại Thiên Ý Thành chỉ rèn chiến lực là chính chứ không phải tăng lên sở học cá nhân, tại Thiên Ý Thành trừ khi là người của tiểu thế lực hoặc là tán tu thì mới liều sống liều chết hối đoái điểm cống hiến lấy sở học còn nếu đám người xuất thân thế gia tự mang sở học bên mình thì mấy cái này bọn họ rất ít quan tâm “.
“Việc Cổ Đại Ngưu có thể trở thành truyền nhân Võ Đang thì ta không quá rõ nhưng đám người Mộ Dung gia hay Đường Môn căn bản đều có thể dùng sở học bản phái mà dạy dỗ thiên tài của bọn họ trong THiên Ý Thành, thiết nghĩ với Võ Đang Phái cũng chẳng phải việc gì khó khăn “.
Viên Tử Y gật đầu không đáp, nàng cùng Phong Nhất Trận lúc này lại chuyển sang nhìn võ đài, trên võ đài rốt cuộc dị biến phát sinh.
_ _ _ __ _ _ _ _
Cổ Chân cùng Trầm Côn đã đấu gần 200 chiêu, bản thân Cổ Chân chỉ dùng Thái Cực Quyền gần như không di chuyển bất kể Trầm Côn cố gắng ra sao cũng không cách nào phá được phòng ngự đối phương, gần 200 chiêu đi qua Trầm Côn rốt cuộc không có cách nào tiếp tục thế công của bản thân mình rốt cuộc bị bức lui trở lại.
Trầm Côn bị đẩy lùi, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn cũng xuất hiện vẻ tái nhợt, trong mắt nhìn Cổ Chân có một tia kinh dị.
Cổ Chân người này thật sự rất thần kỳ,bản thân Thái Cực Quyền trong tay hắn thậm chí phải gọi là lô hỏa thuần thanh, Thái Cực Quyền cứ như sinh ra dành cho Cổ Chân vậy, không tìm ra được điểm yếu, không tìm ra được một lỗ hổng.
Khi Cổ Chân đã vào thế bất kể Trầm Côn đánh điên cuồng ra sao đều có cảm giác từng quyền như đánh vào mặt nước hồ phẳng lặng, từng quyền đều như cự pháo làm nước trong hồ bắn lên tung tóe nhưng mà sau mỗi quyền thì đâu lại vào đó, thực sự không khác là bao.
Về mặt lý thuyết Thái Cực Quyền cùng Đấu Chuyển Tinh Di là cùng cấp bậc hơn nữa cái này cũng không hẳn là lý thuyết bởi thực sự đệ tử Võ Đang cùng đệ tử Mộ Dung nếu chỉ sử dụng hai loại tuyệt học này đối chiến đại khái tỷ lệ cũng ngang nhau.
Cổ Chân đã nhìn thấy Mộ Dung Yến Nhi sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di, chính hắn cũng cho rằng Mộ Dung Yến Nhi được xếp vào hàng cực kỳ khủng khiếp rồi nhưng hắn thực sự không ngờ Cổ Chân càng kinh khủng hơn, chỉ dùng một mình Thái Cực Quyền đã có thể bức cho Trầm Côn không biết đánh ra sao cũng là lần đầu tiên Trầm Côn cảm thấy Thái Cực Quyền khó chơi thế này.
Người xưa có câu lấy cương phá nhu nhưng mà cương đến mức tận cùng lại có thể phá hủy tất cả tuy nhiên cũng không ai nói đến ‘nhu đến mức tận cùng’ thì ra sao.
Đây là lần đầu tiên Trầm Côn nhìn thấy thế nào là nhu đến mức tận cùng.
Cổ Chân phản ứng cũng chẳng tính là mau lẹ nhưng mà kẻ này như có một dạng thiên phú có thể phán đoán trước đối phương sẽ ra tay thế nào từ đó lấy tĩnh chế động lại thêm đôi tay dài quá khổ, một tay chuyên thủ xa một tay chuyên thủ gần, tới lui tự nhiên phối hợp hoàn mỹ vô cùng.
Trầm Côn lúc này không thể không công nhận, hắn vận lên La Hán Quyền cùng Kim Cương Quyền của Thiếu Lâm nhưng căn bản không có cách nào phá được phòng ngự của Cổ Chân.
Hắn lúc này liền đổi sang một phương án khác, hắn muốn dùng tuyệt học đệ nhất Thiếu Lâm đối kháng cùng đệ tử chân truyền của Võ Đang, hắn muốn dùng Dịch Cân Kinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]