Chương trước
Chương sau
Thiên Vũ Chính Tắc hiện tại cảm thấy đời mình rất may mắn, phi thường may mắn.

Thiên Vũ Chính Tắc bản thân không phải dòng chính Thiên Vũ gia, căn bản không được lấy họ Thiên Vũ mà bị gọi là Danh Điềm Chính.

Thiên Vũ Chính Tắc là một trong hai đại tộc lớn nhất Phù Tang, bên dưới có không biết bao nhiêu chân rết, không biết bao nhiêu thứ tộc, chi tộc đồng thời họ Thiên Vũ thực sự rất cao quý trừ tộc nhân dòng chính ra thì những thứ tộc, chi tộc hay các gia tộc phụ thuộc căn bản không được sử dụng.

Danh Điềm tộc đương nhiên là một thứ tộc của Thiên Vũ gia, Danh Điềm Chính được coi là đệ nhất thiên tài của Danh Điềm tộc, bản lĩnh của hắn rốt cuộc được chủ tộc nhìn đến, được mời đến chủ gia.

Danh Điềm Chính thân thể chưa bao giờ tốt, thể chất của hắn rất bình thường nhưng lại được trời phú cho khả năng quan sát hơn người đồng thời rất thông minh, Danh Điềm Chính liền được đào tạo theo hướng sát thủ.

Tân tân khổ khổ, ăn không biết bao nhiêu đau đớn ở chủ gia, nhận không biết bao nhiêu khinh bỉ cùng bắt nạt rốt cuộc Danh Điềm Chính cũng có thể coi như vượt qua toàn bộ mà thành tài, hắn trở thành Thiên Cấp cao thủ.

Tại Phù Tang, Thiên Cấp cũng tương đương với ngũ tuyệt của Trung Nguyên dĩ nhiên Danh Điềm Chính vì thân thể không tốt nên hắn rất yếu, phi thường yếu.

Vô Song đánh giá hắn được nhất tinh chiến lực vốn là đề cao hắn, Danh Điềm Chính cho dù chiến đấu với đại tông sư cao thủ chỉ sợ không thắng nổi, mỗi khi chiến đấu quá 30-40 chiêu Danh Điềm Chính thân thể liền bị đẩy tới giới hạn sau đó thua thảm hại.

Danh hiệu ngũ tuyệt yếu nhất Phù Tang chính là dành cho Danh Điềm Chính tuy nhiên Danh Điềm Chính cũng không chịu thua kém, bản thân hắn đánh không lại ai nhưng tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ cao đến dọa người, lên tới 88%.

Số cao thủ mạnh hơn chết trong tay hắn cũng không ít, cho dù là cao thủ mạnh hơn hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.

Danh Điềm Chính vì biết mình đánh không lại ai nên tự động chuyển theo đường ám sát, khả năng quan sát của Danh Điềm Chính rất tốt, khả năng phán đoán cũng cao hơn người vì vậy Danh Điềm Chính rốt cuộc không bao giờ xuất hiện trong trận chiến bình thường, hắn chỉ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi con mồi buông lỏng liền nhất đao đoạt mệnh.

Năm nay hắn 23 tuổi rốt cuộc nhận một đại nhiệm vụ, cùng với cao thủ Bái Nguyệt Giáo tiến vào trung nguyên.

Một vị tộc lão của Thiên Vũ gia đã nói chỉ cần hắn trở về từ nhiệm vụ này đồng thời hoàn thành nhiệm vụ hắn liền được cải tên, cải tên thành Thiên Vũ Chính Tắc.

Chiến tích ám sát của Thiên Vũ Chính Tắc rất đáng ngợi khen nhưng mà hắn yếu đến bạo nổ, trong trận chiến lúc nãy cũng không có chỗ cho hắn đương nhiên hắn sẽ không tham chiến.

Nhiệm vụ của Thiên Vũ Chính Tắc là cảnh giới.

Thiên Vũ Chính Tắc từng rất hận cơ thể mình yếu nhược, hắn cũng rất muốn như đám cao thủ chủ tộc một đường rút yêu đao chém giết, đi lại giữa vạn quân, rồi đằng không bay lượn... đương nhiên tất cả chỉ là mộng tưởng.

Cho đến thời điểm hiện tại hắn mới cảm thấy thân thể này đáng yêu đến thế, chí ít nếu hắn tham chiến chỉ sợ không có cơ hội mở miệng nói chuyện, liền bị đánh chết luôn tại chỗ.

_ _ _ _ _ __ _

Vô Song quan sát Thiên Vũ Chính Tắc một chút sau đó âm thanh lạnh lùng liền vang lên.

“Bỏ khăn che mặt ra “.

Nghe thấy âm thanh của Vô Song, Thiên Vũ Chính Tắc thân hình run lên nhưng mà rất nhanh thật sự bỏ khăn che mặt xuống, trong lòng... âm thầm vui vẻ.

“Trời ạ, chẳng nhẽ ta gặp sắc nữ trong truyền thuyết?, lần này thực sự ông trời giúp ta “.

Thiên Vũ Chính Tắc không tự tin với thân thể của mình nhưng mà cực kỳ tự tin khuôn mặt của mình, đương nhiên khuôn mặt đẹp mà thân thể không được cũng không thể làm tiểu bạch kiểm đợi phú bà bao nuôi.

Có rất nhiều người đều lấy cái đề tài này ra trêu chọc hắn, ở Phù Tang có rất nhiều nữ tử cũng âm thầm cười hắn, dù sao thân thể không được không phải cái đó cũng không được sao?.

Thiên Vũ Chính Tắc thực sự muốn chửi ầm lên, hắn có thể đánh nhau không được, quyết đấu không được nhưng mà cái đó tuyệt đối bình thường.



Hắn tin tưởng nếu Vô Song muốn sắc không muốn mạng... hắn liền có khả năng sông sót rất cao hơn nữa ‘sắc nữ’ đẹp như vậy tựa hồ hắn cũng không thua thiệt đi?.

Vô Song rốt cuộc thấy dung mạo Thiên Vũ Chính Tắc, trong lòng liền thở ra một hơi.

Thiên Vũ Chính Tắc tại thế giới kia và kẻ này vậy mà cùng một khuôn mặt, giống nhau như đúc chỉ là Thiên Vũ Chính Tắc trước mặt mang theo nét trẻ trung hơn nhiều, cũng nhược hơn nhiều.

Thiên Vũ Chính Tắc đột phá ngũ tuyệt đỉnh phong năm bao nhiêu tuổi?, khi đó hắn 50 tuổi.

Vô Song không có hứng thú đi quan tâm tường tận cuộc đời của Thiên Vũ Chính Tắc, bản thân Vô Song khi đó chỉ quan tâm một chút những sự kiện của vị Nguyệt Tôn Giả này.

Lại nhìn Thiên Vũ Chính Tắc đứng ở kia, Vô Song không khỏi cười.

“Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi? “.

Vô Song càng hỏi, Thiên Vũ Chính Tắc càng cảm thấy Vô Song muốn cướp sắc, đương nhiên thành thật trả lời.

“Năm nay vừa tròn 23 tuổi”.

Tuổi tác trẻ trung, dung mạo điển trai vậy liền phù hợp để cướp sắc, như vậy liền có thể giữ được tính mạng, Thiên Vũ Chính Tắc liền cảm thấy cuộc đời này đẹp hơn không ít.

“Đợi đã... có khi nào nàng cướp sắc xong liền giết ta không đây? “.

Nghĩ tới điểm này Thiên Vũ Chính Tắc một lần nữa lạnh cả gáy, sau đó khi hắn vừa từ trong cái suy nghĩ kia trở lại thực tế thì Vô Song đã hiện ra trước mặt hắn, đặt một tay lên cổ Thiên Vũ Chính Tắc.

Thiên Vũ Chính Tắc lúc này căn bản không thể cử động, chỉ cảm thấy một bàn tay của Vô Song đặt lên như lệch cả vai hắn.

Vô Song đứng lặng đó một lúc, rốt cuộc mới chuyển hướng nhìn lại về Thiên Vũ Chính Tắc.

Kẻ này thể chất có vấn đề, thân thể trời sinh có kinh mạch hẹp hơn bình thường rất nhiều, loại thể chất này vậy mà còn có thể đột phá ngũ tuyệt?.

Vô Song không rõ tương lai Thiên Vũ Chính Tắc làm sao có thể trở thành cường giả ngang hàng Thiên Sơn Đồng Mỗ nhưng mà với cái thể chất này mà có thể bước vào hàng ngũ tuyệt đã là rất kinh người.

Kẻ này vẫn như thế giới trước, thực sự làm Vô Song động tâm muốn thu nạp.

Thế giới trước Vô Song nhất định phải trở về, Vô Song không thể để Thiên Vũ Chính Tắc còn sống.

Tại thế giới này một lần nữa gặp đối phương hơn nữa là đối phương phiên bản 40-50 năm trước, Vô Song càng có ý tài bồi.

Thiên Vũ Chính Tắc cũng không biết Vô Song đang nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy cái nhìn của Vô Song rất đáng sợ.

Vô Song không nói nhiều, một tay nâng lên Thiên Vũ Chính Tắc ném thẳng về cửa xe ngựa sau đó một chân bước về phía trước.

Ngay khi Thiên Vũ Chính Tắc tưởng sống lưng mình sẽ đập vào cái xe ngựa kiên cố kia mà gãy vài cái xương thì Vô Song đã bước tới đỡ lấy hắn, trực tiếp mang hắn tiền vào trong xe.

_ _ _ _ _ _ _

Trong xe lúc này, Tương Vân vẫn đang ôm Đình Đình trong ngực, dùng hai tay che mắt tiểu Đình Đình, căn bản không cho nàng biết việc gì xảy ra.

Nằm trong ngực Tương Vân, tiểu Đình Đình đương nhiên bất mãn, cái miệng nhỏ khẽ chu ra.

“Tương Vân tỷ tỷ, tỷ còn định bịt mắt ta bao lâu nữa, thực sự khó chịu nga”.

Tương Vân cười cười, đang muốn trêu đều Lam Đình một chút thì thấy Vô Song bước vào hơn nữa còn mang thêm một nam nhân.

Vô Song thản nhiên ném Thiên Vũ Chính Tắc xuống rồi nói.

“Muội có cái gì khống chế kẻ này không? yên tâm độc dược gì cũng được, không chết là được”.

Tương Vân có loại độc dược này không?, nàng đương nhiên có.

Nàng không biết Vô Song cần làm gì nhưng mà thoải mái đáp lời.

“Tỷ tỷ thích dùng trùng hay dùng độc, cả hai loại muội đều có thể đáp ứng rất tốt nha”.

Thiên Vũ Chính Tác nằm trong xe... thực sự có cảm giác lạnh cả người, mình một chân bước vào cửa địa ngục.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Thiên Vũ Chính Tắc, Vô Song có chút thú vị mà mở miệng.

“Dùng trùng đi”.

Sau đó Vô Song trực tiếp điểm huyệt Thiên Vũ Chính Tắc, căn bản không cho hắn cơ hội cầu xin hay mở miệng rồi từ trong ngực Tương Vân đón lấy Lam Đình rồi thay Tương Vân bịt mắt Lam Đình lại.

Tương Vân rảnh tay liền hì hì cười, sau đó trong cái ánh mắt van xin của Thiên Vũ Chính Tắc chỉ thấy trong tay Tương Vân xuất hiện một cái lọ nhỏ, bên trong có một con ấu trùng... nhìn như sâu non vậy.

Tương Vân cứ như thế mở cái lọ này ra... sau đó cực kỳ trực tiếp thả vào tai Thiên Vũ Chính Tắc.

Vật nhỏ lúc này như sống lại, thân hình nhỏ bé béo mập khẽ cục cựa... sau đó chui vào trong.

Thiên Vũ Chính Tắc lần này sợ đến nỗi trực tiếp bị dọa bất tỉnh nhân sự.

Đương nhiên Vô Song cũng không quan tâm hắn bất tỉnh nhân sự hay thế nào, để Hùng Lôi trực tiếp mang Thiên Vũ Chính Tắc bị dọa bất tỉnh về phía trước xe ngựa phía sau, không lâu lắm hai chiếc xe lặng lẽ đi về phía trước.

Kể từ hôm đó Vô Song liền tính là thu thêm một cái tiểu đệ.

Vô Song cũng cảm thấy Thiên Vũ Chính Tắc quá dài, từ đó trực tiếp cải danh đối phương là Chính Tắc.

Vô Song thực sự rất chờ mong với kẻ gọi là Chính Tắc này, Vô Song muốn xem hắn có thể mạnh đến bực nào.

Trong đầu Vô Song kể từ ngày nhìn thấy Ca Lâu La cùng Long Đế đã sớm muốn xây dựng một Thiên Long Bát Bộ của riêng mình, bản thân Chính Tắc hiện tại không tính là cái gì nhưng hắn chính là vị trí đầu tiên trong bát bộ, là bát bộ đầu tiên trong Thăng Long Giáo của Vô Song.

............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.