Nhìn về phía chiếc giường kia, Vi Tiểu Bảo không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Vi Tiểu Bảo đương nhiên là đứa bé mang theo đại sắc tâm thậm chí cũng có sắc đảm, trên giường là hai tuyệt thế mỹ nữ căn bản không thể cử động, đừng nói là Vi Tiểu Bảo mà chỉ sợ rất nhiều nam nhân sẽ động tâm.
Cố gắng uống một ngụm trà hạ nhiệt, Vi Tiểu Bảo không khỏi tự đánh vào mặt mình một cái.
“Tiểu Bảo a Tiểu Bảo, là nữ nhân đại ca nhờ ngươi chăm sóc, ngươi cũng không thể động vào nữ nhân của đại ca a “.
Vi Tiểu Bảo tự nói với mình một câu, sau đó rất thần kỳ mà nén dược dục hỏa xuống, thân hình nhỏ nhắn chậm rãi đi ra ngoài, thò đầu ra cửa sổ.
Lúc này bên ngoài hành lang đầy quân lính nhà Thanh nhưng mà bọn họ tuyệt không dám khám phòng chỉ là bao vây mà thôi.
Lệ Xuân Viện cơ hồ lần đầu tiên gặp cái tình cảnh này nhưng mà từ gia đinh đến các cô nương rồi tú bà đều khá bình tĩnh, ở yên trong phòng mình không đi ra ngoài là được, bọn họ tương đối an tâm vì Lệ Xuân Viện không phải là nơi binh sĩ Thanh triều dám dễ dàng đắc tội.
Vì sợ nên chỉ dám chui vào một góc nhưng vì tò mò lại lén lén đưa cái đầu ra nhìn.
Vi Tiểu Bảo nhìn đông nhìn tây một hồi, lại thấy quân lính Thanh triều chỉ dám vây mà không dám làm gì, trong nội tâm tất nhiên hơi hơi coi thường hơn nữa lại bắt đầu có chút dương dương tự đắc.
Vi Tiểu Bảo là fan cuồng của Trần Cận Nam cùng Trần Gia Lạc, trong lòng một mực mang theo cái nguyện vọng Phản Thanh Phục Minh, tuy rằng khi gặp Vô Song thì hình ảnh thần tượng có chút lung lay nhưng mà không ảnh hưởng tới việc Vi Tiểu Bảo không thích thanh triều.
Đang dương dương tự đắc, Vi Tiểu Bảo gan liền lớn hơn, muốn thử đi vào trong Thiên Thượng Nhân Gian xem có việc gì xay ra thì có một bàn tay che miệng hắn kéo vào.
Vi Tiểu Bảo ghi đó sợ tái cả mặt, đến khi kẻ kia bỏ tay ra khỏi miệng hắn, Vi Tiểu Bảo còn không nhìn đối phương lập tức cúi đầu như gà mổ thóc, một mặt van xin.
“Đại gia, đại gia tha mạng a, Tiểu Bảo còn nhỏ trên người một cắc không có hơn nữa trên còn mẹ già 60 tuổi, dưới còn vợ yêu chưa cưới, con nhỏ chưa sinh, cầu đại gia tha mạng a “.
Khi đó Vô Song nhìn thấy Vi Tiểu Bảo cũng suýt nữa bật cười, hắn cũng không có thời gian liền cốc đầu đứa bé này.
“Là ta đây, than nghèo giải khổ với ai?, có tin ta lột sạch đồ trên người đệ lấy lại tấm ngân phiếu không?”.
Vi Tiểu Bảo nghe thấy âm thanh của Vô Song cứ như người về từ cõi chết vậy, sắc mặt vốn đang mếu máo lập tức ngẩng đầu lên vui vẻ.
“Vô Song ca ca là ngươi sao “.
Vi Tiểu Bảo đang định nói thì Vô Song lại lấy tay bịt miệng hắn, làm dấu im lặng sau đó thì thầm vào tai Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, ta cần một căn phòng trống yên tĩnh, đệ có thể tìm giúp ta không? “.
Cho dù Vi Tiểu Bảo không thích căn phòng này nhưng hắn rất thông minh, hắn biết đại ca chỉ sợ có việc cần gấp, lập tức dẫn Vô Song đến.
Căn phòng này ở trên tầng bốn Lệ Xuân Viện, đầu tiên Vô Song yêu cầu Vi Tiểu Bảo mở cửa sổ bên ngoài ra, tấm cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài của Lệ Xuân Viện.
Sau đó Vô Song lập tức theo cửa sổ này biến mất, chỉ vài giây sau không ngờ Vô Song lại mang theo hai thân ảnh xuất hiện, nhìn hai người bên cạnh Vô Song bản thân Vi Tiểu Bảo liền há hốc mồm.
“Tiểu Bảo, đại ca có tin được ngươi không? “.
Vi Tiểu Bảo tâm thực sự rất nhỏ nhưng mà nghĩa khí cũng rất lớn, quả thực là một kẻ... khó hiểu.
Những việc liên quan đến nghĩa khí, Tiểu Bảo tuyệt không đắn đo.
“Đại ca, mời ngươi nói, chỉ cần Tiểu Bảo làm được Tiểu Bảo tuyệt đối không chối từ “.
Nhìn ánh mắt Tiểu Bảo, Vô Song khẽ vỗ nhẹ vào vai hắn.
“Tốt, Tiểu Bảo thật sự đủ nghĩa khí”.
“Lần này đám quan binh Thanh triều đến vây bắt Lệ Xuân Viện tuy không hoàn toàn vì hai nàng nhưng cũng không phải không liên quan gì “.
“Đại ca vừa từ trong Thiên Thượng Nhân Gian cứu hai nàng ra, hai nàng tạm thời bị điểm huyệt không thể cử động, đại ca lại không có thời gian chăm lo cho cả hai chỉ có thể nhờ tiểu huynh đệ ngươi”.
“Chỉ cần đừng để bọn họ bị phát hiện, theo thời gian hai người lập tức sẽ tỉnh lại, huyệt đạo không thể một mực bị khóa, chỉ là không biết bao lâu “.
“Đại ca lần này phải trở lại Thiên Thượng Nhân Gian, nếu đại ca trở về đương nhiên sẽ đón bọn họ, nếu đại ca không trở về... vậy phiền đệ giúp đại che dấu bọn họ, đợi đến khi huyệt đạo được giải, hai người sẽ tự động rời đi”.
“Cuối cùng đại ca biết ngươi một lòng nghĩa hiệp, thích học võ công, đại ca hiện tại thân bất do kỷ không có thời gian dạy ngươi cái gì nhưng mà đợi đến nữ tử tóc ngắn kia tỉnh lại, ngươi có thể nói với nàng, có thể xin học nghệ của nàng, nàng... không biết chừng có thể cho ngươi một hồi tạo hóa”.
Vô Song cũng không để cho Vi Tiểu Bảo kịp tiêu hóa toàn bộ những lời này, hắn lại từ của sổ thoát đi, lập tức hướng về Thiên Thượng Nhân Gian mà trợ giúp Đông Phương cô nương, để lại Vi Tiểu Bảo cứ như đang nằm mơ vậy.
Vi Tiểu Bảo sau đó cắn răng đóng cửa sở bên ngoài lại sau đó ngồi xuống ghế chính phòng, cái việc này đối với hắn thực sự cực kỳ kích thích nhưng mà cũng thực sự đáng sợ.
_ _ _ __ _ _ __ _
Vi Tiểu Bảo chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lâu như thế này, mỗi giây mỗi phút như cả ngày với hắn vậy, nhìn đám binh lính Đại Thanh bên ngoài, nghe tiếng bước chân đi lại đều có thể làm Vi Tiểu Bảo giật thót.
Cũng không biết ngồi đợi bao lâu rốt cuộc có một âm thanh kinh thiên địa khiếp quỷ thần vang lên, âm thanh như diệt thế vậy, không chỉ rung động toàn bộ Thiên Thượng Nhân Gian mà còn rung động toàn bộ Lệ Xuân Viện.
Vô số binh sĩ Đại Thanh hốt hoảng, vô số cô nương sợ hãi, thậm chí rất nhiều cô nương chạy ra khỏi phòng, chạy thẳng từ các tầng cao xuống tầng thấp, chạy ra ngoài đường phố Hành Dương không dám ở lại bên trong.
Cái âm thanh này đương nhiên là Vô Song chiến đấu cùng Long Đế.
Vi Tiểu Bảo cũng nghe thấy thanh âm này, lồng ngực như muốn nảy ra ngoài, nội tâm cực kỳ lo lắng cho Vô Song nhưng mà cũng không biết làm sao.
Đứng ngồi không yên rốt cuộc Vi Tiểu Bảo lại đi vào nội phòng, hắn thậm chí vén tấm màn che trên giường ra, Vi Tiểu Bảo vốn muốn nhìn trạng thái của Mạc Ly cùng Thanh Thanh nào ngờ vừa mở tấm màn thì suýt nữa bị dọa sợ tái cả mặt.
Chỉ thấy trên người Mạc Ly cùng Thanh Thanh... có hai con rết sắc sỡ vô cùng, hai con rết yên lặng nhìn về phía Vi Tiểu Bảo, cái đầu khẽ nhúc nhích cùng những cái chân nhỏ khẽ chuyển động, thực sự đáng sợ vô cùng.
Vi Tiểu Bảo thậm chí suýt nữa kêu lên thành tiếng, cũng may dùng tay che miệng lại, hai mắt trợn lên.
Đến khi cảm thấy hai con rết này có vẻ không muốn tấn công mình, Vi Tiểu Bảo mới thở ra một tiếng, ngồi bệt xuống đất.
“Sợ quá, sợ quá, may mà chúng không cắn ta”.
Hai con rết này đương nhiên là Trùng Vương, là Vô Song đặt lên người Mạc Ly cùng Thanh Thanh, chỉ cần không ai đụng vào hai nàng hai con rết sẽ không hành động.
Vô Song thật ra có thể điều khiển bọn chúng tốt hơn, ra nhiều mệnh lệnh phức tạp hơn nhưng mà dù sao hắn cũng mới nhận được hai đầu trùng vương này từ chỗ Lam Phượng Hoàng, thời gian làm quen cũng không dài, chỉ có thể ra lệnh cố định như vậy.
Vi Tiểu Bảo cũng không hiểu cách làm của Vô Song nhưng mà hiện tại cũng tuyệt không dám lại gần chiếc giường này, trực tiếp rón rén mà đi ra ngoài, tiểu tử này đúng là bị dọa sợ.
_ _ __ _ _ _ _
Ngay khi Vi Tiểu Bảo đi ra ngoài, ở trên giường Mạc Ly không ngờ mở mắt ra, sau đó những đầu ngón tay nàng khẽ cử động.
Mạc Ly không ngờ dần dần có thể thoát khỏi trạng thái điểm huyệt trong khi Thanh Thanh căn bản không có bất cứ dấu hiệu gì.
Mạc Ly hai mắt mở lớn nhìn về phía Vi Tiểu Bảo sợ hãi rời đi sau đó ánh mắt hơi hơi nhíu lại.
Nàng tuy bị điểm huyệt không thể nói nhưng không có điếc và cũng chẳng mù.
Lúc trước khi Vô Song mang nàng vào đây, Vô Song vậy mà muốn nàng... tìm cách khiến Vi Tiểu Bảo bái sư, Vô Song còn nói kẻ này tương lai... tiền đồ bất khả hạn lượng.
Mạc Ly nhìn dáng vẻ sợ hãi của Vi Tiểu Bảo, quả thực không cảm thấy tiền đồ ở đâu bất quá nếu là lời Vô Song nói, nàng cũng tương đối phối hợp, nàng cũng muốn xem đứa bé mà Vi Tiểu Bảo kia tiền đồ ‘bất khả hạn lượng’ thực sự có bao nhiêu tiền đồ?
Lần này Vô Song thật ra chưa hẳn đã phải nhờ đến Tiểu Bảo, có hai đầu Trùng Vương bảo vệ cho dù đặt hai nàng ở miếu hoang cũng không hẳn có nguy hiểm gì nhưng Vô Song muốn bố cục, muốn tạo cơ hội cho Mạc Ly gặp Tiểu Bảo.
Hắn muốn nhanh hơn Thiên Địa Hội một bước, đoạt lấy nhân vật chính này.
Vô Song gần như mặc định đã phải đối đầu cùng một cái nhân vật chính là Quách Tĩnh, Vô Song căn bản không muốn đối đầu với một cái nhân vật chính khác là Vi Tiểu Bảo hơn nữa Vi Tiểu Bảo thậm chí là một trong hai nhân vật chính Vô Song bắt buộc phải chiêu mộ.
Thân là một người xem Kim Dung, trong số các nhân vật chính Vô Song cũng thích nhất hai cái nhân vật này, nếu có cơ hội hắn đương nhiên sẽ kéo cả hai về phía mình.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]