Phúc Kiến An làn da rất trắng, làn da của hắn hiện lên ánh ngọc mềm mại, làn da làm Hoắc Thanh Đồng không khỏi ghen tỵ.
Phúc Kiến An ánh mắt đen nhánh hơn nữa cực kỳ nhu hòa, ánh mắt của hắn như có thể bắt lấy tâm bất cứ thiếu nữ nào.
Chung quy lại từ bề ngoài mà xem ra Phúc Kiến An thực sự không có điểm trừ nào, hắn hoàn hảo.
Đương nhiên đây chỉ là về bên ngoài, Hoắc Thanh Đồng ngoại trừ việc không thích hắn là người Hán ra thì nàng còn ghét việc Phúc Kiến An quá mức ngả ngớn.
Kẻ này không có nữ nhân không chịu được, xung quanh hắn cũng chưa bao giờ thiếu nữ nhân, càng đáng giận hơn là hắn thường xuyên coi đây là một loại biểu hiện, hắn thích mang nữ nhân đi khắp nơi, đến trước cả mặt nữ nhân khác.
Không thiếu lần Hoắc Thanh Đồng cùng sư phụ của nàng nói chuyện với Phúc Kiến An, khi đó hắn vừa nằm trên giường... vừa vui đùa với mỹ nhân đồng thời vừa nói chuyện với hai người, cứ như đang ăn cơm uống nước chứ không phải là quan hệ xác thịt vậy.
Nếu không phải Kim Hộ Pháp một mực ở đó... Hoắc Thanh Đồng thậm chí bạo nộ trực tiếp rời Bắc Địa, căn bản không muốn gặp kẻ này.
Kẻ này đã thế còn cực kỳ thích truy đuổi mỹ nhân, đừng nói là nàng cho dù sư phụ nàng thậm chí là cả Quách phu nhân cũng từng bị hắn đùa giỡn, đương nhiên đây chỉ là dùng miệng lưỡi, không thể không nói miệng kẻ này như không xương, miệng của hắn cực ngọt, đáng tiếc miệng ngọt cũng không phải điểm cộng của Phúc Kiến An trong mắt nàng.
Nàng ghét Phúc Kiến An, đây là suy nghĩ của Hoắc Thanh Đồng bất quá cũng vì nàng ghét kẻ này từ đó nàng... lại càng quan sát hắn nhiều hơn, càng ở gần Phúc Kiến An nàng như cảm thấy có một hắc động xung quanh người hắn, một vòng xoáy khổng lồ... muốn kéo linh hồn nàng vào bên trong vậy.
_ _ _ _ _ _ _
Trong giấc mộng của chính mình nơi Bán Nguyệt Lâu, Hoắc Thanh Đồng lần đầu tiên liền mơ về dung mạo của kẻ kia sau đó giấc mơ dần dần thay đổi, nàng lại nhớ về thời điểm quân Mông Cổ công thành.
Chỉ có người trực tiếp đến Bắc Địa thì mới biết tràng cảnh khi đó ra sao.
Ở trên tường Vĩnh An Thành khi đó, lần đầu tiên Hoắc Thanh Đồng được thấy quân Mông Cổ hùng mạnh thế nào.
Mông Cổ thống lĩnh lần này là Gia Luật Võ Thần cũng là một trong thiên hạ tứ vương hơn nữa Hoắc Thanh Đồng khi đó còn cảm thấy cùng là tứ vương với nhau nhưng Gia Luật Võ Thần vượt qua Phúc Kiến An quá nhiều, dù sao hung danh của người này vang khắp trời nam đất bắc còn danh tiếng của Phúc Kiến An vốn từ việc hắn ‘đẹp mã’ mà ra.
Trên tường cao Vĩnh An Thành ngày đó, Thanh Đồng thấy từng tháp công thành chậm rãi tiến tới, tốc độ của nó không nhanh nhưng làm cho Hoắc Thanh Đồng không khỏi tim đập chân run.
Tòa tháp này chia làm hai bộ phận, bộ phận đầu tiên là đỉnh tháp nơi đứng đầy quân lính, đám binh lính này đều là cung tiễn thủ Mông Cổ chỉ cần đợi xe đến sát thành Vĩnh An liền điên cuồng bắn tên, dùng lợi thế cao độ mà tiêu diệt quân thủ thành, đương nhiên ở phần đỉnh tháp cũng có từng lớp tường sắt dày được dựng lên, gần như chỉ cho bên trong bắn ra, bên ngoài căn bản không thể gây thương tổn vậy.
Phần trên lầu là thế nhưng phần bên dưới mới đáng nói, Thanh Đồng cảm nhận được trong mỗi tòa tháp công thành đều có đại lượng quân lính, bất kể là bộ binh hay kỵ binh.
Tháp công thành đương nhiên sẽ không thiết kế theo dạng ‘đặc’, Thanh Đồng cũng đại khái nhìn ra bên trong có thứ gì, bên trong tòa tháp chia thành từng tầng từng tầng, có tổng cộng bao nhiêu tầng Hoắc Thanh Đồng cũng không nhìn ra nhưng nguyên tòa tháp chỉ sợ cũng chứa vài nghìn quân.
“Tĩnh ca ca, người xuống dưới đó... cố gắng phá hủy bánh xe, phá hủy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chủ yếu làm chậm tốc độ tiến lên của thứ đó cho chúng ta chuẩn bị, nhưng nhất định phải giữ an toàn, lấy an toàn làm đầu”.
Nàng tiếp tục quay đầu nhìn Phúc Kiến An, Quách phu nhân khi đó hơi nhíu mày rồi hạ giọng.
Kỵ binh tại Bắc Địa nằm trong tay An Lộc Sơn, người này địa vị ẩn ẩn còn cao hơn cả trượng phu của nàng, nơi này không phải Tương Dương Thành, Quách phu nhân đương nhiên không điều động được, nàng phải xin ý kiến Phúc Kiến An.
Quách phu nhân bản thân cũng không thích Phúc Kiến An, theo nàng xem ra kẻ này triệt để chỉ biết an nhàn hưởng lạc dù sao suốt từ lúc đến Bắc Địa chỉ thấy người này tiệc tùng thâu đêm, ngủ trên bụng mỹ nhân ngày này qua ngày khác, gần như cùng An Lộc Sơn hưởng thụ hết phong tình Băc Địa, làm gì có chút gì giống người làm đại sự?.
Bản thân An Lộc Sơn ở sau lưng Phúc Kiến An cũng đang thầm nuốt nước bọt, hắn cũng sợ quân Mông Cổ công thành.
An Lộc Sơn cùng người Mông Cổ đánh không biết bao nhiêu trận lớn nhỏ nhưng mà thua nhiều thắng ít, chỉ có thể bo bo cố thủ Bắc Địa, sao không biết thực lực quân Mông Cổ ra sao?.
Điều càng đáng nói đối thủ của An Lộc Sơn vốn chỉ là quân đội của các bộ tộc du mục trên đất Mông Cổ tạo thành, tuyệt đối chẳng phải quân chính quy, đám kỵ binh đó đã lợi hại như vậy thì quân chính quy Mông Cổ còn lợi hại ra sao.
Hắn không nghĩ ra được cái gì, theo bản năng cũng muốn làm theo lời của Quách phu nhân, dù sao nàng cũng được hiệu xưng là nữ gia cát, bản thân Quách Tĩnh lại là Bắc Hiệp lừng danh đồng thời kết giao huynh đệ với Nhạc Phi – Nhạc đại nguyên soái, An Lộc Sơn nghe nói Quách Tĩnh người này đần độn thô kệch nhưng cũng học được vài phần bản lãnh dẫn quân của Nhạc Phi, để hắn dẫn kỵ binh ngăn cản người Mông Cổ... An Lộc Sơn thực sự đồng ý hai tay hai chân.
Thật ra chỉ cần không bắt hắn tự mình dẫn quân, hắn đều đồng ý.
Ánh mắt mọi người đều đang hướng về Phúc Kiến An, dù sao Quách phu nhân trên danh nghĩa không chức không quyền, làm gì có quyền sai khiến ai.
Lúc này chỉ thấy Phúc Kiến An quay đầu nhìn Quách phu nhân từ trên xuống dưới, hắn không khỏi liếm môi, động tác này không hiểu tại sao lại làm cho Quách phu nhân cảm thấy rùng mình.
Tiếp theo rốt cuộc Phúc Kiến An mở miệng nhưng cũng không phải là ra lệnh, hắn quay đầu nhìn Kim hộ pháp.
“Hoàn Nhan nguyên soái, chúng ta cược không? “.
Kim hộ pháp nhìn Phúc Kiến An, nàng đâu lạ gì kẻ này thản nhiên đáp lại.
“Không biết vương gia muốn cược gì? “.
Phúc Kiến An liếm môi, sau đó không ngờ lại chỉ về phía Hoắc Thanh Đồng.
Phúc Kiến An cười ha hả, tiếng cười có chút cuồng ngạo nhưng mà cái tiếng cười này của hắn không ngờ lại làm cho không khí trên tường thành dần dần thay đổi, ít nhất mọi người thay vì sợ hãi quân Mông Cổ liền chuyển sang khó chịu với hắn.
Phúc Kiến An cũng không thấy ra cái mệnh lệnh gì nhưng của thành Vĩnh An từ từ hạ xuống.
“Vậy mời Hoàn Nhan nguyên soái hộ pháp cho bản Vương, bản Vương trời sinh đã sợ máu, ra chiến trường nhìn thấy máu trong lòng liền không thoải mái”.
Hắn nói rồi cứ như vậy bước xuống, cả người rơi thẳng xuống bên dưới trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tiếp theo chỉ thấy một đầu huyết hồng bảo mã từ cổng thành chạy ra, vừa vặn tiếp lấy Phúc Kiến An hơn nữa hắn rơi từ độ cao 10m xuống, đầu bảo mã vậy mà vẫn có thể chịu được, nó đơn giản chỉ hí một tiếng vang trời.
Hoàn Nhan Tuyết Y đứng trên tường thành, nàng quay đầu lại nhìn Hoắc Thanh Đồng, giọng nói thản nhiên.
“Thanh Đồng, cố gắng mà quan sát, quan sát tài dụng binh của người này, hơn nữa đừng nghĩ hầu rượu hắn liền là vũ nhục ngươi, cơ hội được hầu rượu cho một người trong Thiên Hạ Tứ Vương... không dễ”.
Sau đó... bất kể là Quách phu nhân, Hoắc Thanh Đồng, Quách Tĩnh hay An Lộc Sơn đều không tin vào mắt mình, chỉ thấy Phúc Kiến An cưỡi huyết mã hai tay đưa lên cao sau đó chắp lại để rồi chậm rãi hạ cả hai tay xuống.
“Xuyên kích”.
Hai chữ vang lên, từ trong tường thành một đạo kỵ binh lao thẳng ra ngoài.
Đạo kỵ binh này như thác lũ lao ra hơn nữa từ đầu đến thân đều mặc bạch y giáp trụ, đến cả ngựa cũng là bạch mã phủ lên giáp trắng.
Đây là Chính Bạch Kỳ Kỵ Binh của Đại Thanh.
Đạo kỵ binh này phi tốc lao ra sau đó lại tự tách thành hai phần mà lách qua vị trí đứng của Phúc Kiến An, lao thẳng về tháp công thành của người Mông Cổ.
Chính Bạch Kỳ tung bay, Chính Bạch Kỳ Kỵ Binh đã xuất động, từng chiếc xe công thành cũng chậm rãi dừng lại đồng thời nơi phương xa tiếng vó ngựa vọng lại, kỵ binh Mông Cổ cũng lao ra, hướng thẳng về kỵ binh Mãn Thanh.
Nếu kỵ binh nhà Thanh như một dòng lũ màu trắng thì kỵ binh Mông Cổ lại như bão cát sa mạc vậy.
Trong lều trướng Mông Cổ, ánh mắt Gia Luật Chiến Thần mở ra hết cỡ, hắn khóa chặt thân ảnh Phúc Kiến An đồng thời Phúc Kiến An cũng như có như không nhìn về hướng hắn.
Hai người rõ ràng không nhìn thấy được nhau, khoảng cách quá xa nhưng lại cảm nhận được ánh mắt của nhau tồn tại, đây là một loại khí tràng, bọn họ là cùng một loại người.
_ _ _ __ _ _ _
Người dẫn đầu kỵ binh Mông Cổ lần này gọi là Gia Luật Lưu Ca.
Không cần biết hắn là ai, hắn xuất thân thế nào chỉ cần biết trong tên hắn có hai chữ Gia Luật, chỉ bằng hai chữ này trên chiến trường không ai dám coi thường hắn.
Gia Luật Lưu Ca tiến quân thần tốc, kỵ binh Mông Cổ đi sau mà đến trước, kỵ binh Mông Cổ thực sự rất nhanh, nhanh nhất thiên hạ cũng không quá đáng.
Kỵ binh của Gia Luật Lưu Ca lần này đạt đến hơn 3 vạn người trong khi Chính Bạch Kỳ của Phúc Kiến An chỉ có 1 vạn.
Trong điều kiện thông thường, một kỵ binh người Mông Cổ có thể chấp 3 kỵ binh người Hán.
Giọng Phúc Kiến An không lớn nhưng bên cạnh có Hoàn Nhan Tuyết Y, Hoàn Nhan Tuyết Y cứ như phối hợp với Phúc KIến An lâu năm nàng bắt đầu vận nội lực lên mà thay hắn truyền lời.
“Nhập Quan, Tất Sát”.
Một tiếng này Chính Bạch Kỳ kỵ binh vốn đang chia hai đường lại khép đầu lại, nhập làm một đạo kỵ binh bất quá nếu từ trên cao nhìn xuống Chính Bạch Kỳ Kỵ Binh cứ như một thanh trường thương vót nhọn vậy.
Cũng không mất bao lâu từ sau khi thay đổi trận hình, hai bên kỵ binh va chạm với nhau.
Gia Luật Lưu Ca đương nhiên không quan tâm trận hình đối phương, đối với hắn mà nói hai bên kỵ binh lao thẳng vào nhau nào có chuyện kỵ binh Mông Cổ thua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]