Chương trước
Chương sau
Thế nào là anh hùng?.

Câu hỏi này của Vô Song thực sự làm Vi Tiểu Bảo phải suy nghĩ, hắn bắt đầu tưởng tượng ra anh hùng trong lòng hắn phải như thế nào.

Bắc Cận Nam – Nam Gia Lạc, hai người này dĩ nhiên là thần tượng của Vi Tiểu Bảo nhưng mà thú thật Vi Tiểu Bảo chỉ nghe qua giang hồ đồn thổi, bất kể là hình dáng, dung mạo của hai người ra sao hắn đều không biết.

Cái này tựa hồ có chút giống nghe radio tưởng tượng nhân vật thời đại sau này, tất cả chỉ là từ óc tưởng tượng của Vi Tiểu Bảo mà ra.

Vi Tiểu Bảo biết cho dù hai thần tượng của mình cùng hiện ra, cùng đứng trước mặt hắn thì hắn cũng không thể nào nhận ra.

Điều duy nhất mà Vi Tiểu Bảo biết, Trần Cận Nam cương trực thẳng thắn, chỉ cần nhìn bên ngoài liền chắc chắn cảm thấy đây là một anh hùng hảo hán, đầu đội trời chân đạp đất.

Trần Gia Lạc thì làn da có chút trắng, khuôn mặt cực kỳ đẹp thậm chí còn làm cho nữ nhân ghen tỵ, phải nói là ngọc thụ lâm phong, anh khí bức người thậm chí có người ẩn ẩn còn nói Trần Gia Lạc là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử.

Lúc này như nghĩ đến cái gì đó, Vi Tiểu Bảo hơi hé mắt nhìn dung mạo Vô Song, trong lòng lại hơi giật thót.

“Trời ạ, kẻ trước mặt thật sự rất đẹp trai, nếu ta là nữ nhân chỉ sợ cũng phải ghen tị đi, liệu... liệu có phải Trần Gia Lạc – Hồng Hoa Chủ đại đương gia ở trước mặt hay không? “.

Vi Tiểu Bảo càng nghĩ càng có thể cảm thấy khả năng này rất dễ xảy ra, dù sao người thường cũng không thể nào cho hắn một số tiền lớn như vậy, có nhiều tiền lại ở bên trong kỹ viện, muốn làm gì thì ai cũng biết cớ gì phải ngồi nghe hắn kể chuyện?.

Vi Tiểu Bảo rất thông minh, đầu óc có rất nhiều linh quang, Vi Tiểu Bảo cũng biết mình chỉ có thể kiếm tiền ở chính phòng dù sao tại tầng 1 cũng là nơi thực khách ăn uống, ngồi xem con hát – ả đào, những lúc tại sân khấu chính không có ai hắn liền lén lút chọn một bàn trong góc khuất mà kể chuyện.

Vi Tiểu Bảo không được học chữ nhưng không phải không biết tự học chỉ là vì người không dạy hắn cũng không nhận được nhiều mặt chữ bất quá không ảnh hưởng đến Vi Tiểu Bảo biên chuyện xưa, chuyện của hắn vốn là nghe từ miệng người khác rồi biên thành, loại chuyện này đa phần là hư cấu, nói quá, là chuyện ma quái căn bản không mấy ai tin nhưng kể từ khi hắn bắt đầu kể về Song Trần (Trần Cận Nam + Trần Gia Lạc) thì rõ ràng lượng người nghe nhiều hơn, thu nhập cũng bắt đầu tăng.

Nhận ra một điểm này Vi Tiểu Bảo lại càng bám vào Song Trần sau đó càng kể càng đầu nhập thậm chí coi đó là thần tượng của mình bất quá nội tâm Vi Tiểu Bảo cũng tự mình hiểu lấy, chuyện mà hắn kể vốn là hư cấu, người nghe lần đầu còn thích thú, nghe nhiều sẽ thành nhàm tai, Vi Tiểu Bảo biết cái công việc biên chuyện này cũng khó có thể làm cả đời.

Ước mơ của Vi Tiểu Bảo chính là gia nhập Thiên Địa Hội hoặc Hồng Hoa Hội, trở thành một đời đại hiệp, trở thành anh hùng.

_ _ _ _ _ __ _

Vi Tiểu Bảo lúc này ngước lên nhìn Vô Song thật kỹ thậm chí trong lòng đang bắt đầu biến chuyển liên tục, nội tâm càng ngày càng mừng.

“Người này chẳng lẽ thật sự là Trần Gia Lạc, Trần đại đương gia?, nếu như vậy có phải Trần đại đương gia đang khảo nghiệm ta?, chuẩn bị dẫn ta vào Hồng Hoa Hội hay không? “.

Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Vi Tiểu Bảo sống lưng lập tức thẳng tắp.

“Đại ca, anh hùng liền phải giống với Trần đại đương gia, Trần Gia Lạc”.

Thấy Vi Tiểu Bảo trả lời, Vô Song khẽ nhíu mày, cái câu trả lời này dĩ nhiên không hợp tai Vô Song, ít nhất Vô Song đang không mong đợi sẽ được đáp án này.

“Ồ, vậy không biết Trần đại đương gia – Trần Gia Lạc làm được sự tích gì, đáng gọi là anh hùng? “.



Vi Tiểu Bảo nghe vậy, lại bắt đầu suy nghĩ.

Nói thật Hồng Hoa Hội làm rất nhiều việc nhưng mà Vi Tiểu Bảo muốn biết cũng chẳng dễ.

Hắn sống ở Hành Dương Thành, là trọng thành của nhà Thanh, ở cái địa phương này ai dám đi nâng Hồng Hoa Hội?, chẳng nhẽ lại muốn ăn cơm tù? thậm chí còn phải chịu đòn roi?.

Vi Tiểu Bảo nghe được về Hồng Hoa Hội vốn là từ giang hồ nhân sĩ, đương nhiên giang hồ nhân sĩ sẽ không trực tiếp kể với Vi Tiểu Bảo, hầu hết là Vi Tiểu Bảo nghe lén mà ra hoặc là từ miệng chính kỹ nữ Lệ Xuân Viện, dù gì kỹ nữ cũng là một trong những loại nghề nghiệp moi thông tin dễ nhất.

Vi Tiểu Bảo ở phương nam cũng khó nghe được sự tích về Thiên Địa Hội, lần duy nhất mà hắn nghe được ‘đại hành động’ của Thiên Địa Hội cũng thật thần kỳ, chính là trận chiến mà Vô Song tham gia.

Nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy không có cái gì để nói, VI Tiểu Bảo lại mở miệng.

“Đứng lên đuổi Mãn Thanh ra khỏi đất người Hán, trong mắt Tiểu Bảo đây chính là đại anh hùng “.

Vô Song nghe vậy không khỏi cười cười.

“Phản Thanh?, Phục Minh? “.

Mấy chữ này ý vị thật sự rất sâu.

Vô Song thật ra cũng chẳng lạ gì Thiên Địa Hội, hắn không biết Hồng Hoa Hội ra sao nhưng Thiên Địa Hội thì lại rõ mồn một.

Thiên Địa Hội vốn không phải Phản Thanh Phục Minh, sau này cho dù có Phản Thanh thành công cũng chưa đến lượt người họ ‘Chu’ giành lại ngôi báu, ngôi báu thật ra khả năng rất lớn dành cho Đài Loan Trịnh gia.

Sau khi phản Thanh xong, hoàng đế là ai không quan trọng, quan trọng chỉ là người Hán.

Đáng tiếc mấy cái này Vi Tiểu Bảo còn chưa có hiểu, vì hắn chưa hiểu Vô Song thản nhiên nói.

“Phục lại nhà Minh?, là giao lại ngôi vị cửu ngũ chí tôn cho loại người như Chu Thường Lạc?, Chu Do Hiệu? “.

“Tại cái thời đại đó, khởi nghĩa nôi lên liên miên bất tuyệt, người người không đủ ăn, không đủ mặc, đói nữa rét nữa cũng chỉ có thể ôm nhau mà sống “.

“kinh tế đình trệ, nhà nhà lầm than, người người cuộc sống không bằng cẩu, tha hương mà sống, binh đạo hỏa hoạn nổi lên bốn phía, nhân dân đến một ngày cũng không được thái bình”.

“Vợ mất chồng, con mất cha mẹ, gia đình nhà tan cửa nát đâu đâu cũng có, loại nhà Minh như vậy cớ gì phải phục hồi? “.

Vi Tiểu Bảo lần này thực sự bị Vô Song dọa sợ, tuy nhiên loại lời này của Vô Song căn bản không tính là đại nghịch bất đạo thậm chí còn không có tội.

Tại thời đại nhà Thanh nói xấu nhà Minh, đây là vô tội có công.

Vi Tiểu Bảo học ít, cũng không hiểu nhiều về những việc hàng trăm năm trước, lấy cái gì ra cãi lại Vô Song, chỉ có thể khó khăn phản bác.

“Người Mãn Thanh không phải người Hán, dù gì cũng không thể để đất người Hán do người Mãn Thanh cai trị”.

Vô Song như đã biết trước Vi Tiểu Bảo nói như vậy, hắn thản nhiên chỉ vào Vi Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo đúng không?, việc của ngươi thật ra ta đã nghe nữ nhân gọi là Mộng Oánh kia nói rồi, hiện tại ta đúng thật sự muốn hỏi ngươi vì cái gì biết mình là người Hán?, lỡ cha ngươi là người Mãn Thanh thì sao? “.

Một câu này đúng là tru tâm có thể khiến Vi Tiểu Bảo sợ run lên.

Theo nguyên tác bản thân Vi Tiểu Bảo chưa bao giờ nghĩ đến việc này nhưng mà ở thế giới này thì không giống.

Đầu tiên dùng đầu gối suy nghĩ thì Vô Song cũng phải đoán được chủ nhên Lệ Xuân Viện phải là bậc đại phú đại quý hơn nữa nhất định phải là người Mãn Thanh.

Vì cái gì nhất định phải là người Mãn?, ấy là vì Hành Dương Thành gần như là địa khu kinh tế phương Nam, theo Vô Song tìm hiểu trong mấy ngày nay hắn cũng hiểu Giang Lăng Thành cùng Hành Dương Thành ý vị ra sao, cả hai tòa thành này đều do người Mãn Thanh cai quản, là người Mãn Châu chân chính.

Không phải tộc ta – tất có dị tâm.

Cái loại suy nghĩ này không phải chỉ có người Hán mới có chẳng qua là bọn họ treo ở cửa miệng nhiều nhất mà thôi.

Hành Dương thành chủ nhất định là quý tộc người Mãn, vậy làm gì có chuyện cho phép Lệ Xuân Viện do người Hán làm chủ?, Lệ Xuân Viện là trung tâm giải trí lớn nhất của Hành Dương, ngày thu đấu vàng, nói thật thiên hạ này còn không có người Hán nào có tư cách tại thành Hành Dương nắm giữ gia sản như Lệ Xuân Viện.

Lệ Xuân Viện là gia sản người Mãn, giới vương công quý tộc người Mãn đến đây tiêu khiển cũng chẳng phải là số ít, ai biết trong bọn họ có ai từng ngủ qua đêm với Vi Xuân Hoa hay không?.

Vi Xuân Hoa năm nay cũng phải hơn 30, từ tư săc của Mộng Oánh mà xem ra... Vô Song có thể tạm coi Vi Xuân Hoa nhan sắc như Mộng Oánh 10 năm trước, vậy thì Vi Xuân Hoa cũng tuyệt không xấu.

Vi Tiểu Bảo năm nay đã 11 tuổi, vậy thời điểm Vi Xuân Hoa gặp ‘phụ thân’ Vi Tiểu Bảo nhan sắc ít nhất cũng như Mộng Oánh năm 20 tuổi, Vi Xuân Hoa khi đó chỉ sợ là kim bài của Lệ Xuân Viện, qua đêm với quý tộc người Mãn có cái gì khó hiểu?, có cái gì không thể?.

Vi Tiểu Bảo lúc này không có đáp Vô Song, bản thân hắn... thực sự càng nghĩ càng sợ hãi.

Vi Tiểu Bảo không phải ngu ngốc, lời nói bình thường rất khó dọa sợ nhưng mà lời nói của Vô Song cũng không bình thường.

Vi Tiểu Bảo sinh ra đã ở trong Lệ Xuân Viện, đại khái cũng biết mẹ mình năm xưa là đại mỹ nhân có tiếng, cho dù hiện tại Vi Xuân Hoa vẫn có vài phần xuân sắc, vài phần phong phạm, tại Lệ Xuân Viện này bản thân Vi Xuân Hoa đúng thật từng là kim bài danh kỹ.

Kim bài danh kỹ... tại Lệ Xuân Viện ngoại trừ tiếp khách nhân người Hán ra thực sự cũng tiếp rất nhiều khách nhân người Mãn Thanh thậm chí cái sau còn vượt lên cái trước.

Nếu Vi Tiểu Bảo là hỗn huyết giữa người Mãn cùng người Hán thì sao?, khi đó Phản Thanh Phục Minh... bốn chữ này liền không giống, tuyệt đối không giống.

............

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.