Chương trước
Chương sau
Bắc phương cùng nam phương từ xưa đến nay vẫn luôn khác biệt với nhau, người nam luôn có chút không ưa người bắc chỉ biết võ dũng, người bắc lại chê trách người nam võ phong yếu ớt.

Bắc phương xuất giai nhân, nam phương hiện tài tử.

Bắc phương võ phong bưu hãn, nam phương thì văn phong vượt lên hàng đầu.

Bắc phương đại thành đều là trọng điểm quân sự, nam phương đại thành thì lại là trọng điểm kinh tế.

Nói về đại thành của nam phương thực sự không thể không nhắc đến một căp thành trì cực nổi tiếng.

Nói là một cặp vì đây là hai tòa thành vô cùng gần với nhau, gần như chỉ cách chưa đến nửa ngày đi lại, nơi này thậm chí coi là đặc khu của phương nam, là vùng đất giàu có nhất của nam phương, một trong số những vùng đất mà Trấn Nam Vương – Ngô Tam Quế thèm muốn đã lâu nhưng vẫn không thể đưa tay vào được.

Hai tòa thành này gọi là Giang Lăng Thành cùng Hành Dương Thành.

Trong hai tòa thành này bản thân Hành Dương Thành liền nổi tiếng hơn cả, Hành Dương Thành một mặt tựa vào núi Hành Sơn mà nhắc đến Hành Sơn thì rất nhiều người cũng nghĩ tới Hành Sơn Phái.

Hành Sơn Phái chưa từng coi là đại thế lực trên giang hồ nhưng mà cũng là một trong ngũ nhạc kiếm phái đương thời, thanh danh không phải là không có lại thêm việc Hành Sơn Phái là đại phái lớn nhất Hành Sơn, ở gần với Hành Dương Thành từ đó có rất nhiều ký danh đệ tử đăng ký học võ, trong ngũ nhạc kiếm phái mà nói bàn về tài lực thì Hành Sơn Phái tuyệt đối đứng đầu.

Hành Dương Thành có Hành Sơn Phái coi như có chút thanh danh trong giới võ lâm phương Bắc về phần Giang Lăng Thành thì vô danh hơn nhiều, trên bản đồ võ lâm tổng thể mà nói thực sự không có chút ảnh hưởng nào.

Giang Lăng Thành là thủ phủ của Giang Lăng, Giang Lăng cũng bao gồm luôn cả Hành Dương Thành bên trong, đây là thủ phủ giàu có bậc nhất phương nam, cũng vì điểm này mà triều đình nắm rất chặt một mảnh Giang Lăng trong tay, triều đình căn bản không cho phép đại thế lực gây tông lập phái ở đây, từ đó mới tiện nghi cho Hành Sơn phái,

Ngoại trừ Hành Sơn Phái ở Hành Dương Thành ra, tại Giang Lăng thành thật ra cũng có một nhóm nhân sĩ võ lâm nổi tiếng, gọi là Lạc – Hoa – Lưu – Thủy.

Bốn người này không bàn về võ công chỉ bàn về danh vọng, cực kỳ nổi tiếng đất Giang Lăng thậm chí được gọi là nam phương tứ hiệp, danh vọng cực cường.

Lạc ở đây là Lạc Thiên Trữ

Hoa ở đây là Hoa Thiết Cán đại hiệp.

Lưu ở đây là Lưu Thừa Phong

Thủy ở đây là Thủy Đại.

Bốn người này danh vọng rất lớn hơn nữa gia đại nghiệp đại, ngoại trừ võ nghệ ra còn là một phương thổ hào, ngày thường lấy hành thiện làm niềm vui, lấy giúp người làm trách nhiệm, từ đó được xưng tứ hiệp.

Thủy Đại là người đứng cuối trong Lạc Hoa Lưu Thủy cũng là người võ công kém nhất bất quá Thủy Đại có một cô con gái quốc sắc sinh hương, là đại mỹ nữ đất Giang Lăng, nàng gọi Thủy Sanh.

Thủy Sanh tròn 18 tuổi phải gọi là hoa nhường nguyệt thẹn, từ trên xuống dưới Thủy gia đều coi đại tiểu thư nhà mình xinh đẹp không kém gì Điêu Thuyền năm xưa, trong Giang Lăng thành số lượng nam nhân say mê Thủy Sanh mà xếp hàng hoàn toàn đủ chật kín một dãy phố.

Thủy Sanh ngoại trừ xinh đẹp còn ham mê võ nghệ, thích hành hiệp trượng nghĩa, nàng lấy phụ thân làm tấm gương hơn nữa... nàng lấy Tương Dương Thành – Quách phu nhân làm mục tiêu.

Nàng sau này nhất định phải được gọi là nữ hiệp, là nữ hiệp hàng đầu thiên hạ.

Thủy gia rất giàu có, từ nhỏ Thủy Sanh đã coi như là muốn gì được nấy, chưa từng lo lắng đến nhân thế, có thể nói nàng thích chơi gì thì chơi, thích làm gì thì làm.

Vào thời điểm Vô Song tỉnh lại tại Miêu Cương thì Thủy Sanh cũng đang nhận một nhiệm vụ mà nàng coi là cực kỳ quan trọng, ấy chính là áp tiêu.

Dĩ nhiên Thủy Sanh áp tiêu cho chính nhà của mình, chuyến đi cũng không xa xôi khó khăn gì, đi từ Hành Dương về Giang Lăng.

Chặng đường này nói là áp tiêu không bằng nói là Thủy Sanh mang tiền từ nhà đi ‘shoping’ ở Hành Dương sau đó được hạ nhân đưa về Giang Lăng.

Một đường Thủy Sanh cực kỳ vui vẻ, suốt chặng đường chỉ nghe thấy tiếng cười của nàng, tiếng cười như chuông bạc.

Thủy Sanh hiện tại rất vui, chuyến đi này của nàng liền có sư huynh Uông Khiếu Phong bồi tiếp, một đường hát vang, một đường hưởng thụ tình ái, đối với thiếu nữ đang yêu thì còn gì đẹp hơn đây?.

Ngay lúc nàng cùng sư huynh Uông Khiếu Phong chỉ còn cách Giang Lăng thành vài dặm, đi qua một con đường nhỏ lúc này dị biến bỗng nhiên xảy ra.

Chỉ thấy trên đường không biết từ lúc nào đã có đá lớn cùng thân cây chặn lại, căn bản không thể tiến lên.

Uông Khiếu Phong vừa thấy như vậy, hắn liền giữ chặt bội kiếm bên người mà che muội muội ở đằng sau, đối với tình cảnh này không khỏi cao giọng.

“Mọi người cẩn thận, có biến “.

Thật ra không cần Uông Khiếu Phong nói, toàn bộ đoàn độ đều dùng ánh mắt ngưng trọng quan sát xung quanh.

Về phần Thủy Sanh, nàng ước mơ làm nữ hiệp làm sao có thể chịu đứng ở phía sau, lập tức cầm lấy kiếm của mình, sóng ngựa ngang bằng Uông Khiếu Phong, vẻ mặt đầy tự tin.

“Tiểu tặc phương nào còn không mau xuất hiện, dĩ nhiên dám cản đường Thiên Thủy tiêu cục chúng ta”.

Thấy nàng cao giọng, ở xung quanh liền có dị động.

Từ hai bên lùm cây, từng thân ảnh xuất hiện.

Những người này vừa đi ra, Thủy Sanh lập tức run lên, trong mắt nàng mang theo sợ hãi mà núp sau lưng sư huynh của mình.

Về phần Uông Khiếu Phong lập tức nắm chặt trường kiếm, trong miệng mang theo từng tia ngưng trọng.

“Dĩ nhiên là Huyết Đao Môn?”.

Huyết Đao Môn ở nam phương không so được với Nhật Nguyệt Thần GIáo nhưng mà cũng đáng sợ vô cùng, nghe đồn Huyết Đao Lão Tổ thực lực chính là ngũ tuyệt cao thủ, đao pháp mạnh mẽ kinh người, trên đời khó mà có địch nhân.

Một mảnh nam phương có mấy ai tự tin chiến thắng Huyết Đao Lão Tổ.

Đám người xuất hiện toàn bộ đều là đầu trọc, thân hình cực cao tất cả đều phải trên 1m8, cơ bắp vạm vỡ, mặt mũi dữ tơn, bên ngoài khoác hồng y bằng vải cắt ngang người để lộ ra nửa bên ngực cường tráng, dọc cánh tay từ vai đến cẳng tay đều xăm hình một cây đao lớn, đây chính là dấu hiệu nhận biết chung của Huyết Đao Môn.

Đội hộ vệ Thủy gia có khoảng hơn 30 người, về phần Huyết Đao Môn đệ tử số lượng thậm chí lên tới 20 người, vừa nhìn thấy đám lạt ma dâm tăng này đi ra thậm chí đội hộ vệ đã mất đến 7 phần chiến ý.

Trong đám lạt ma một kẻ chậm rãi đi ra, vai u thịt bắp nhìn chằm chằm vào Thủy Sanh, trong mắt lộ ra vẻ dâm loạn, phải biết Thủy Sanh tuyệt đối là đại mỹ nữ, nữ nhân cỡ nay dâm tăng Huyết Đao Môn sao có thể không thèm khát.

Kẻ này cũng không nói gì nhiều, không nói bất cứ lời thừa nào mà hạ lệnh.

“Giết sạch nam nhân, giữ lại nữ nhân cùng tài bảo, mang nữ nhân này về cho lão tổ”.

Hắn vừa hạ lệnh, huyết đao dâm tăng đã lao tới.

Huyết Đao Môn toàn bộ đều luyện Huyết Đao Đao Pháp, đây là một môn đao pháp rất đáng sợ, cực kỳ thị huyết, càng luyện hung tính càng cao mà hung tính càng cao thì càng phải phát tiết ra ngoài nếu không chắc chắn sẽ bị bức điên.

Cái gì phát tiết tốt nhất?, hoặc là giết người, điên cuồng tiến vào chém giết giải phóng hung tính còn hai là nữ nhân, cũng vì vậy mà Huyết Đao Môn triệt để đứng vào hàng ngũ tà phái, đệ tử của Huyết Đao Môn lâu ngày không muốn làm người xấu cũng không được, trừ khi tự phế võ công.

Huyết Đao Môn thực lực không quá mức đáng sợ nhưng lại mạnh ở đồng đều, bất cứ đệ tử nào của Huyết Đao Môn đều có chiến lực nhất lưu cao thủ thậm chí không ít còn đạt đến tông sư cấp, bọn họ lấy hung tính quy thành chiến lực, cực lợi hại.

Đoàn bảo vệ của Thủy gia căn bản không có tư cách ngăn cản đệ tử Huyết Đao Môn chém giết, đám người Huyết Đao Môn đều sử dụng đại đao nặng 20 cân ( 10 kg),toàn bộ chỉ nâng bằng một tay, lực đao chém xuống đến đá cũng nát vụn chứ nói gì đến người.

Huyết Đao đệ tử đưa đao đến đâu đám hộ vệ Thủy gia dạt ra đến đấy, đao thứ hai bổ xuống liền có thể làm cánh tay bọn họ bục máu, đao thứ ba liền đánh bay vũ khí, đến đao thứ tư thường thường sẽ tiễn một người Thủy gia xuống cửu tuyền.

Ở trên ngựa Uông Khiếu Phong nhìn thấy mà kinh bất quá có Thủy Sanh ở đây hắn cũng không tiện lộ ra vẻ sợ hãi, hai chân dẫm vào yên ngựa, thân hình như chim yến lướt đến, khi lướt đến hắn còn không khỏi hét lên.

“Ổn định, ổn định trận hình, bảo vệ sư muội”.

Hắn hét thật ra cũng chỉ cho có, đội hình hộ vệ Thủy gia đã bị đánh nát bét, lúc này thực sự vô lực mà tập hợp dù sao khi mà chất lượng cách biệt, số lượng cũng không chiếm ưu thế thì còn đánh cái gì?.

Trong đội ngũ này Uông Khiếu Phong liền lộ ra vẻ hạc giữa bầy gà.

Đầu tiên hắn là một nam nhân đẹp trai cũng cực phong độ, tóc dài phiêu dật, thân ảnh lướt ngang lướt dọc, kiếm pháp lấy tinh diệu làm chủ quả thật nhìn Uông Khiếu Phong chiến đấu hiện nay sẽ cảm thấy cực kỳ bị hấp dẫn.

Mị lực của kẻ này không phải là không có.

Võ nghệ cũng đủ cao.

Uông Khiếu Phong kiếm kỹ như điện xà vậy, kiếm trong tay hắn thường thường nhắm vào cổ đệ tử Huyết Đao Môn mà đâm, kiếm qua liền vong mạng.

Đệ tử Huyết Đao Môn lực lớn vô cùng nhưng tốc độ thì lại không cao, gặp phải tốc độ như Uông Khiếu Phong liền lộ ra vẻ khó giải quyết, Uông Khiếu Phong vừa nhập trận không bao lâu đã có 3 tên đệ tử Huyết Đao ôm yết hầu mà ngã xuống.

Nhìn thấy Uông Khiếu Phong đại triển thân thủ, đám người đằng sau mới bắt đầu ổn định lại, về phần Thủy Sanh thì ánh mắt triệt để biến thành nhu tình, đây chính là sư ca của nàng, là thanh mai trúc mã, là người yêu của nàng – Uông Khiếu Phong.

Đáng tiếc Uông Khiếu Phong bay nhảy cũng chẳng được bao lâu đã thấy một kẻ lao nhanh về phía mình.

Kẻ này cũng chính là người dẫn đội hôm nay, là một trong Thập Đại Thiên Vương của Huyết Đao Môn gọi là Từ Đạt.

Từ Đạt thân hình thậm chí đến 1m9 nhưng tốc độ không hề chậm, chỉ loáng một cái đã hiện ra trước mặt Uông Khiếu Phong.

Uông Khiếu Phong còn chưa chạm mặt Từ Đạt đã thấy một luồng kình lực ập tới, hắn không khỏi sợ hãi mà lùi bước, hắn vừa lùi lại thì thấy một vật bay thẳng về phía mình, Từ Đạt dĩ nhiên ném đao ra.

Uông Khiếu Phong kinh hãi quá đỗi vội ngửa người ra sau tránh thanh đao bay qua bỗng nhiên thanh đại đao đang bay với tốc độ đáng sợ lại như bị một lực nào đó kéo ngược lại, hóa ra ở chuôi đao còn có gắn dây xích.

Uông khiếu Phong thầm kêu không tốt, nửa người lộn lại ổn định thân hình bất quá thanh đại đao kia đã lại chém tới.

Từ Đạt hai tay chỉ cầm lấy sợi xích dài gắn với đại đao dùng sức mà quăng, dùng sức mà quật.

Uông Khiếu Phong lần này đã không đủ thời gian né tránh, chỉ có thể đưa kiếm chắn trước người chặn lại đại đao, lần này tuyệt đối là cứng đối cứng.

Hai binh khí vừa chạm vào nhau, cánh tay của Uông Khiếu Phong run lên, liễu kiếm của hắn trực tiếp bị đánh bay đi.

Từ Đạt căn bản cũng không cho Uông Khiếu Phong cơ hội thở dốc, Uông Khiếu Phong vừa bị đánh lùi lại đã thấy Từ Đạt lao tới, một đầu gối nện thẳng vào ngực Uông Khiếu Phong, tiếng xương ngực vỡ nghe rõ ràng vô cùng.

Hai sợi dây xích đưa ra, thắt thẳng vào cổ Uông Khiếu Phong, hai tay vận lực nâng ngược cả người Uông Khiếu Phong khỏi không trung, hắn muốn bẻ gãy cổ Uông Khiếu Phong ngay tại chỗ.

Mọi việc diễn ra quá nhanh căn bản không mấy ai kịp phản ứng, mấy giây trước còn thấy Uông Khiếu Phong đại hiện thần uy nhưng mà hiện tại đã như con gà chết sắp bị bẻ cổ.

Hai chân hắn điên cuồng đạp trên không trung nhưng mà nào có tác dụng gì?.

Ở trên ngựa, Thủy Sanh sợ hãi quá đỗi, nàng cũng mặc kệ tất cả phi thân về phía Từ Đạt, nhuyễn kiếm đâm thẳng vào vị trí của hắn.

“Ác tăng, thả sư huynh của ta ra “.

Từ Đạt thấy nàng lao đến liền cười ha hả, rốt cuộc buông Uông Khiếu Phong ra để hắn ngã vật trên đất sau đó tay trái nắm lấy cán đao gắn sau lưng, vung mạnh một đao.

Một đao chém ra, kình lực lao thẳng tới Thủy Sanh, Thủy Sanh căn bản không kịp hiểu việc gì xảy ra đã thấy một luồng cương khí ập vào người, nàng vội đưa kiếm chống đỡ liền bị đánh bay đi.

Từ Đạt một chiêu liền đánh bại Thủy Sanh không khỏi cười lớn.

“Ha ha, đại mỹ nhân a, ngươi căn bản không phải là đối thủ của sư gia, muốn thắng sư gia liền lên giường quyết đấu, sư gia còn nhường cho vài hiệp”.

Giọng hắn nói cực kỳ dâm đãng khiến cho Thủy Sanh vừa tức vừa sợ đồng thời nguyên đám dâm tăng bên cạnh cũng cười lên ha hả, bọn hắn liền coi Thủy Sanh là cá nằm trên thớt.

Từ Đạt mắt nhìn Thủy Sanh nhưng không quên để ý Uông Khiếu Phong, thấy Uông Khiếu Phong muốn động đậy tựa hồ định làm gì đó, Từ Đạt nào cho hắn toại nguyện, trực tiếp đạp thẳng bàn chân xuống, đạp trúng phần xương vỡ trước ngực của Uông Khiếu Phong.

“Mặt trắng, tính làm cái gì đây? “.

Một đạp này làm cả người Uông Khiếu Phong run lên, hắn phun ra một ngụm máu, đau đớn khôn cùng hai tay cố gắng di dời chân lớn của Từ Đạt ra, hai mắt đã trợn cả lên.

Từ Đạt nhìn Uông Khiếu Phong nằm đó, trong người hung tính càng tăng, nếu không phải lão tổ có lệnh phải nhanh chóng tìm xử nữ trở về, Từ Đạt thậm chí muốn trước mặt Uông Khiếu Phong nhục nhã Thủy Sanh một phen.

Về phần tại sao hắn biết Thủy Sanh là xử nữ?, cái này có lẽ là pháp môn bí truyền của Huyết Đao Môn đi.

Dĩ nhiên nếu đã không thể mang Thủy Sanh ra nhục nhã Uông Khiếu Phong hắn liền làm ngược lại, hắn lúc này chuẩn bị cho Uông Khiếu Phong sống không bằng chết, bản thân Từ Đạt ghét nhất là những kẻ đẹp mã, chính là dạng nam tử như Uông Khiếu Phong.

Hắn đưa tay ra muốn xách Uông Khiếu Phong lên bất quá lúc này từ cánh rừng một viên đá bắn thẳng đến.

Từ Đạt thấy ám khí vội đưa tay ra đỡ nhưng vừa đỡ xong hắn liền kinh hãi.

Ngoại công của Từ Đạt thế nào chỉ có hắn tự biết, ngoại công phi thường cường đại ấy vậy mà vẫn bị viên đá kia găm thẳng vào thịt, đau đớn làm Từ Đạt không khỏi bước lùi lại mấy bước.

Hắn cực kỳ tức giận, ánh mắt khóa chặt phương hướng của kẻ xuất ám khí.

“Ai, mau cút ra cho lão tử “.

Hắn vừa dứt lời... liền trợn tròn mắt bởi đi ra là một nữ nhân, một nữ nhân... còn đẹp hơn cả Thủy Sanh.

............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.