Chương trước
Chương sau
Lam Đình hiện tại cũng thực sự không biết lão hổ này có phải yêu quái tu thành hay không, dĩ nhiên vừa mới chuẩn bị ra khỏi bìa rừng liền dừng lại, đưa cái lưỡi dài đỏ lòm ra nhẹ liếm lấy tay nàng.

Bản thân Lam Đình khi đó chính là sợ gần chết nhưng mà cũng may lão hổ không có xin của nàng một miếng thịt, nó chỉ cọ cọ đầu vào tay Lam Đình sau đó liền không tiếp tục tiến lên nữa.

Lam Đình cũng rất thông minh liền hiểu ý lão hổ, lão hổ ở trong rừng còn có thể làm chúa sơn lâm nhưng mà nếu ra ngoài tiến vào làng của người Miêu chỉ sợ còn chưa đợi Lam Đình giải thích đã bị giết chết.

Nàng vui vẻ nhẹ vỗ đầu lão hổ.

“Hổ thúc thúc, tiểu Đình tạm biệt ngươi nha, Tiểu Đình nhất định chữa trị cho đại ca tóc trắng này”.

Từ trên lưng lão hổ, Lam Đình cõng nam nhân kia xuống, với thân thể thiếu nữ bình thường việc này dĩ nhiên quá sức nhưng với Lam Đình thì khác, ai bảo nàng biết võ công đây?.

Lam Đình cõng nam nhân này một đường chạy về làng, trên khuôn mặt xinh đẹp đã có chút lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn háo hức vô cùng.

Tạm thời miễn bàn nam nhân trên lưng nàng phi thường đẹp trai, ít nhất nàng cũng cứu được một mạng người, không phải sao?.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Lam Đình là em gái của tộc trưởng Lam Phượng Hoàng, nàng ở trong cộng đồng người Miêu có thể coi là tiểu công chúa, sẽ không ai thực sự dám gây khó dễ cho nàng, thấy trên lưng Lam Đình mang theo một nam nhân thậm chí liền có người chuyên môn vì nàng chạy đến.

Tại Miêu Tộc mà nói bọn họ tôn thờ mẫu hệ, địa vị của phụ nữ phi thường cao cũng vì tôn thờ mẫu hệ chính bản thân nữ nhân người Miêu đặc biệt bạo gan, bọn họ liền không giống nữ tử Trung Nguyên, đối với nam nhân sợ đầu sợ đuôi.

Thấy trên lưng Lam Đình đang cõng một người liền có ba nữ tử vì nàng chạy đến, vẻ mặt đầy qua tâm.

“Đình Đình, ai vậy”.

Người lớn tuổi nhất trong ba người lên tiếng, thấy người này Lam Đình lập tức tươi cười.

“Diệu di, vị đại ca này ta tìm thấy trong rừng, không biết tại sao lại bất tỉnh nữa, ta liền mang về tộc”.

Nữ tử được gọi là Diệu di ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, người bình thường bị điên mới xuất hiện trong địa bàn Miêu Tộc, mới dám đi vào vùng rừng hoang nước độc này.

Tất nhiên nghi hoặc là nghi hoặc, tạm thời Diệu di sẽ không nói cái gì, nàng chỉ âm thầm quan sát nam nhân kia.

Nàng đang quan sát, hai nữ nhân trẻ tuổi ở bên cạnh đã gần như rú lên.

“Không thể nào, đẹp trai quá, trời ạ hắn có màu tóc trắng này”.

“Oa da của hắn còn trắng hơn cả da ta, chạm vào thật mềm nha, người Tây Vực dưỡng da như thế nào vậy? “

“Hắn chỉ sợ không phải người Trung Nguyên nha, có khi là người Tây Vực xa xôi, trời ạ không ngờ nam nhân tây vực lại đẹp trai như vậy, lần này tiểu Đình ngươi liền nhặt được bảo nha”.

“Đình Đình, ngươi không phải là đánh ngất ngươi ta đấy chứ?, sau đó mang về trại làm ‘áp trai phu nhân’? “.

“Đình Đình, ta nghĩ ngươi lập tức hạ cổ đi thôi, mỹ nam tử như vậy biết tìm đâu bây giờ, đợi hắn tỉnh dậy hắn bỏ chạy thì sao?, vẫn là hạ cổ khống chế thì hơn nha”.

“Đình Đình, tỷ tỷ có một đầu Chu Sa Trùng Vương, là tứ phẩm Trùng Vương, mang nam nhân này cho tỷ tỷ chăm sóc thế nào? “.

“Đình Đình, đừng nghe nàng, tỷ tỷ có một đầu Phệ Hồn Đường Lang, là đỉnh cấp tứ phẩm Trùng Vương, đổi cho tỷ tỷ liền lời hơn”.

Thực sự màu tóc của nam nhân này quá bắt mắt, gần như thu hút rất nhiều ánh mắt nữ nhân Miêu Tộc, sau đó hàng loạt âm thanh vang lên làm Đình Đình đỏ cả mặt.

Cũng may cho nàng, rốt cuộc Diệu di cũng lên tiếng giải tán đám đông.

“Hừ, còn thể thống gì nữa, cũng không phải chưa từng thấy nam nhân, một đám sắc nữ, không thấy tiểu huynh đệ này còn bất tỉnh sao?, mau đưa vào xem xét tình hình, cứu ngươi hơn cứu hỏa, các ngươi ở đây chặn đường còn ra thể thống gì, sau này đợi tiểu huynh đệ tỉnh không phải muốn nói gì thì nói sao?”.

Diệu di sau đó liền giúp Lam Đình cõng nam nhân này, mang theo Lam Đình rời khỏi đám đông.

Nàng vừa rời đi, ở sau lưng có mấy thiếu nữ không nhịn được mà bĩu môi.

“Diệu di rõ ràng là muốn ăn mảnh nha”.

“Phải phải, Diệu di là trưởng lão trong tộc, đến cả ngũ phẩm Trùng Vương cũng có vài con, chỉ sợ tiểu Đình liền thật sự không nhịn được mà trao đổi nha”.

“Hừ, còn nói chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân, nam nhân Miêu Tộc một đám thân hình thô to, da dẻ thì đen, sao có thể so với tiểu bạch kiểm này”.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Diệu di cùng Lam Đình cũng không biết đám thiếu nữ Miêu Tộc bị bỏ lại sau lưng bàn luận cái gì, lúc này nàng đặt nam tử thần bí trên giường, bàn tay liền vì hắn bắt mạch.

Lam Đình ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng, không dám làm Diệu di phân tâm, mãi đến khi Diệu di buông tay ra, Lam Đình mới dám mở miệng.

“Diệu di, ca ca này... bị làm sao?”.

Diệu di hai hàng lông mày cau lại, khó khăn lên tiếng.

“Hắn... thân thể hắn cực kỳ đặc biệt, chính a di cũng không biết giải thích thế nào, mạch tượng của hắn rất bình thường, cũng không có dấu hiệu suy yếu hay thương thế, hơn nữa thân thể người này... “.

Diệu di lúc này thật sự không biết nói gì, nàng muốn đưa nội lực vào cơ thể nam nhân kia nhưng nội lực nàng vừa đưa vào liền biến mất không còn giữ lại chút nào.

Diệu di không tin tà, liền đưa vào một con tiểu Trùng, dùng Cổ Trùng muốn xem thương thế nam nhân này ra sao, nào ngờ Cổ Trùng vừa nhập người... cũng liền mất liên hệ với nàng, như bị cái gì lập tức diệt sát vậy, phi thường đang sợ.

Diệu di không nói với Lam Đình cái việc này nhưng nàng đối với nam nhân này bắt đầu có kiêng kỵ, nàng thậm chí muốn mang việc này báo cáo cho tộc trưởng – Lam Phượng Hoàng.

“Hơn nữa thân thể ngươi này... a di cũng không có cảm giác bị suy yếu hay thương tật bên ngoài, a di không rõ vì sao hắn hiện tại không tỉnh lại nhưng mà... có lẽ cũng không thực sự nguy hiểm đến tính mạng”.

Nghĩ tới Lam Đình còn nhỏ, Diệu di rốt cuộc đổi câu trả lời.

Lam Đình nghe vậy vui mừng quá đỗi, một mặt tươi cười tựa như hoa.

“Tốt quá, ca ca không bị sao, không nguy hiểm đến tính mạng là được rồi”.

Nhìn thấy Lam Đình cười cười, Diệu di cũng khẽ cười.

“Đình Đình, nói cho a di biết nam nhân này ngươi tìm thấy ở đâu?”.

Lam Đình đương nhiên kể từ đầu đến đuôi câu chuyện cho Diệu di, càng kể sắc mặt Diệu di càng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nàng cảm thấy nam nhân nằm trên giường kia càng ngày càng thần bí rồi.

Nàng phi thường muốn mang tin này báo cho tộc trưởng... bất quá Lam Phượng Hoàng hiện tại không có mặt ở Miêu Tộc, nàng lúc này đang ở trên Hắc Mộc Nhai, không có vài ngày sẽ không trở về.

Diệu di thở ra một hơi rồi đứng lên vỗ vai Lam Đình.

“Đình Đình, nam nhân này thương thế không có gì phải lo liền để a di chăm sóc hắn thế nào?, chiều nay Đình Đình còn phải đến chỗ lão sư, Đình Đình ngươi làm bài tập của lão sư chưa?”.

Nghe đến đây, Đình Đình mặt liền xìu lại.

Nàng ghét nhất đi học.

Lão sư là thầy dạy chữ Hán, nữ tử Miêu Cương bình thường cũng sẽ không quan tâm lắm đến cái môn học này nhưng Đình Đình thì khác, nàng sau này liền phải giúp đỡ tỷ tỷ rất nhiều việc, không thể cả đời đều ở Miêu Cương, nhất định phải biết chữ Hán.

Bữu môi nhìn Diệu di bất quá Đình Đình cũng không dám nói gì, nàng phi thường nghe lời.

“A di, vậy người liền chăm sóc đại ca này nha, đại ca tỉnh lại nhất định phải gọi Đình Đình, Đình Đình liền đi làm bài tập”.

Nhìn theo hình dáng Đình Đình đi ra ngoài, Diệu di không khỏi thở dài.

Nàng cảm thấy nữ tử người Miêu... rất dễ bị nam tử bên ngoài lấy mất phương tâm.

Ngũ Độc Giáo Chủ – Hà Thiết Thủ là như vậy, Miêu Tộc Tộc Trưởng – Lam Phượng Hoàng cũng thế, đến cả tiểu Đình... không ngờ hiện tại cũng bắt đầu học xấu, học rung động.

Lại nhìn nam tử đang nằm trên giường kia thật kỹ, Diệu di liền đi ra ngoài, nàng hiện tại cũng rất bận, sắp tới Miêu Tộc liền đón một đoàn khách phi thường quan trọng.

Lam Phượng Hoàng hiện tại không có trong tộc, mọi việc chuẩn bị tiếp đón khách nhân vẫn là để nàng cùng vài vị trưởng lão khác giải quyết, cũng thực sự... bù đầu.

_ _ _ _ _ _ __ _ _

Nam nhân bị ngất xỉu này không cần nói cũng có thể dễ dàng đoán ra, hắn đương nhiên là Vô Song.

Vô Song hiện tại chính thức trở về thế giới cũ bất quá chặng đường trở về không dễ chịu gì cho lắm.

Bình thường muốn xuyên giới chỉ đi một mình nhưng Vô Song liền đi theo đoàn, hắn liền phải gánh chịu phong hiểm phi thường lớn.

Hắn, Lý Thu Thủy, Mục Niệm Từ, Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong, tổng cộng đã là 5 người, việc trở về liền phải tính toán thật kỹ.

Đầu tiên Tây Thi liền dùng đạo lực bảo vệ 5 người sau đó đưa cả 5 trở về nhưng không có gì đảm bảo đạo lực của Tây Thi có thể chịu được không gian phong bạo.

Tây Thi hiện tại còn chưa tính là Thiên Đạo trưởng thành, chưa phải là trạng thái mạnh nhất của nàng, hơn nữa theo lời Độc Cô, thế giới cũ của hắn cơ hồ cao cấp hơn thế giới của Tây Thi nhiều tức là Thiên Đạo giới này mạnh hơn Tây Thi nhiều.

Vô Song dĩ nhiên sẽ không để nữ nhân của mình gặp nguy hiểm vì vậy hắn, Độc Cô cùng cả Tây Thi đều bàn bạc rất kỹ.

Sau đó thì ba người đưa ra quyết định, dùng đạo lực của Tây Thi, ma lực của Độc Cô cùng Vô Song bảo hộ toàn bộ 4 nữ nhân, về phần Vô Song chỉ sử dụng đạo lực của Tây Thi.

Kết quả thực sự khả quan, ít nhất khi xuyên giới thì lớp bảo hộ nữ nhân của Vô Song vẫn chưa bị hủy đi, chỉ có Vô Song là không tốt như vậy, Vô Song thân thể phi thường cường hãn lại thêm ngã xuống ngay rừng hoang có rất nhiều dây leo trợ giúp, hắn cũng không thật sự bị thương gì, quan trọng là Vô Song vượt qua không gian thông đạo, đại não của hắn bị chấn động không nhẹ, không có vài ngày khó lòng mà trở về như bình thường.

Lúc này cũng phải nói thêm, lần này trở về trên người Vô Song cũng mang theo một món quà của Độc Cô, cái này gọi là Huyền Sinh Quan.

Huyền Sinh Quan chính là quan tài mà Độc Cô dùng để giữ phân thân của Vô Song lúc trước, cái quan trọng nhất là Huyền Sinh Quan khi cần có thể thu lại như vòng cổ, Vô Song liền để phân thân của mình trong này, cũng vì có Huyền Sinh Quan, Vô Song hiện tại tuy bất tỉnh nhưng cũng không phải không biết cái gì, cũng tuyệt không nguy hiểm.

Vô Song về cơ bản hắn vẫn thanh tỉnh, điều duy nhất làm Vô Song lo lắng là... những nữ nhân của hắn ra sao.

Hắn không lo nữ nhân của mình gặp nguy hiểm khi xuyên giới nhưng địa điểm của các nàng thực sự làm Vô Song lo lắng.

Hắn quan ngại nhất... chính là Dung nhi cùng Niệm Từ.

Lý Thu Thủy sau 2 năm chỉ nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, thực lực của nàng đã rất mạnh, hiện tại tuy vẫn chưa bằng Thiên Sơn Đồng Mỗ nhưng cũng chẳng kém đi bao nhiêu.

Mai Siêu Phong cũng được Vô Song chữa trị ánh mắt, nàng không còn là người mù, nàng tu luyện cũng là Cửu Âm Chân Kinh phiên bản đầy đủ, nàng hiện tại chưa phải tuyệt thế cao thủ nhưng cũng không đến mức không thể bảo vệ mình.

May mắn duy nhất là Vô Song đã thông báo trước cho nữ nhân của mình, hắn để lại cách liên lạc với đám người Thiên Long Giáo, chỉ cần các nàng không bị rơi vào tình trạng quá mức nguy hiểm, muốn tìm người Thiên Long Giáo có lẽ cũng không khó.

Nằm trên giường không thể cử động, Vô Song bản tâm khẽ thở dài, hắn cảm thấy... thời gian trôi qua thật chậm, quả thực không dễ chịu chút nào.

_ _ _ _ _ __ _

Sự xuất hiện của Vô Song tại Miêu Tộc thực sự cũng không làm cho quá nhiều người chú ý, dù sao hắn cũng không phải đại nhân vật gì hơn nữa Vô Song thậm chí còn chưa tỉnh lại, lúc đầu chỉ còn có nữ nhân miêu tộc chú ý đến hắn nhưng chỉ một hai ngày trôi qua, miêu tộc liền quên mất cái nam nhân tóc trắng này.

Đến cả nữ nhân tên Diệu cơ hồ cũng không mấy để ý đến Vô Song, nàng cứ như có rất nhiều việc để làm, một ngày chỉ đi qua nhìn hắn hai lần sau đó lập tức rời đi, tại Miêu tộc những ngày nay, nàng thực sự bận.

Người duy nhất còn chăm sóc Vô Song chỉ có tiểu Đình Đình.

Hôm nay đã là ngày thứ hai Vô Song nằm ở Miêu tộc, nếu tính theo ngày trở về thì hắn đã trở về thế giới này được 3 ngày.

Tiểu Đình ngồi trên giường, cô bé tỉ mỉ vì Vô Song lau mặt, tất nhiên với cô bé như Đình Đình mà nói, nàng không có quá nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, nàng chỉ biết vì Vô Song lau mặt mà thôi, còn việc cởi áo giúp Vô Song lau người... thú thật nàng chưa từng nghĩ đến, cho dù nghĩ đến nàng cũng chưa chắc có dũng khí đi làm.

Quay lưng với Vô Song, tiểu Đình đặt thau nước xuống, khuôn mặt xinh đẹp hơi bĩu môi tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Thực sự phiền phức a, tỷ tỷ vì cái gì lại xếp người ta đi thi chứ, ta cũng đâu có tự mình đăng ký”.

Nằm trên giường, Vô Song có thể nghe thấy lời nàng nói, Vô Song trong nội tâm chỉ thấy buồn cười, cho dù không hiểu lắm những lời tiểu Đình nói nhưng mà ngũ khí của nàng thực sự quá mức trẻ con.

Sau đó tiểu Đình lấy từ trong hành trang một quyển sách, vẻ mặt khẽ cau lại.

“Tự nhiên bắt ta đọc sách, lại còn là học y thuật... cuộc thi tuần sau liền diễn ra, hiện giờ học kịp sao?”.

Tiểu Đình phụng phịu nhưng cũng chỉ là phụng phịu mà thôi, cái này rất giống mấy đứa bé của hậu thế, rõ ràng không thích học, rõ ràng mỗi lần ngồi vào bàn đều phụng phịu nhưng cũng không dám cãi lời bố mẹ, vẫn phải ngoan ngoan mà ngồi vào bàn, ngoan ngoãn mà học.

Tiểu Đình ngồi thẳng xuống nền đất, tựa lưng vào thành giường, bắt đầu đọc sách.

Bình thường tiểu Đình nói tiếng người Miêu Cương có điều nàng đọc sách lại là chữ Hán, âm thanh trong trẻo của nàng liền tục vang lên, nàng nhìn đến đâu liền đọc ra thành tiếng đến đó.

Vô Song nằm trên giường, hắn có thể nghe rõ mồn một những gì nàng đọc ra, hắn vừa mới nghe liền biết nàng đang đọc Hoa Đà Y Kinh.

Hoa Đà Y Kinh là một quyển sách y thuật tương đối quý giá nhưng chỉ là quý mà thôi, bên trong kiến thức cũng không phải quá mức siêu phàm, hầu như chỉ là kiến thức cơ bản về y thuật.

Dĩ nhiên sách có hai chữ Hoa Đà thì cũng sẽ không tầm thường, cùng là kiến thức cơ bản về y thuật nhưng Hoa Đà Y Kinh viết phi thường rõ ràng, luận điểm cũng cực kỳ chính xác, liền mạch, dễ hiểu, Hoa Đà Y Kinh cơ hồ là quyển sách nhập môn tốt nhất cho các Hành Y Thế Gia.

Lam Đình tại sao có quyển sách này thì Vô Song cũng không để ý cho lắm, quyển sách này chỉ quý mà thôi chứ chưa đến mức bất truyền, quan trọng là Vô Song có cảm giác cô bé này cứ như đang chuẩn bị ‘hành y cấp tốc ‘ vậy.

Hành y cấp tốc mấy từ này đương nhiên là tài họa, y sư thì làm gì có y sư nào học cấp tốc?, cho dù là Vô Song từ lúc gặp ông ngoại đến thời điểm hiện tại tham khải y thuật cũng đã có 10 năm, hắn còn chưa dám học cấp tốc, y sư học cấp tốc chẳng khác gì là tử thần giết người.

Tất nhiên mấy chữ này cũng không phải không có ý nghĩa, học cấp tốc y thuật thực sự không phải không có, ví dụ như cảm mạo thì dùng lá tía tô, dùng hạt sen có thể chữa mất ngủ... chỉ cần nắm được mấy loại kiến thức này, hành y cấp tốc cũng không phải không thể nhưng mà bọn họ không thể coi là y sư, cùng lắm chỉ coi là lang trung học đồ mà thôi.

Trong y sư giới cũng có luật của mình, dưới y sư là lang trung, lang trung chia tứ phẩm lần lượt là học đồ, hạ cấp, trung cấp cùng thượng cấp.

Y sư thì chia làm hạ cấp, trung cấp, thượng cấp cùng Danh Y.

Trên Danh Y sẽ là phong hào, đại khái được gọi là thần y cùng thánh y.

Thần y thiên về châm cứu, thánh y thiên về dùng dược vật, bất quá cái này chỉ là lý thuyết, thần y nói không biết dùng dược ai tin?, thánh y không biết châm cứu thì ai tin?, đã đến đẳng cấp này xưng hào cũng ít ai quan tâm, trải qua thời gian, chung quy rất ít địa phương gọi là y thánh, chủ yếu đều đổi sang một cách xưng hô thống nhất là thần y.

Thần Y Hoa Đà hoặc Y Thánh Hoa Đà là cùng một nghĩa, Thần Y Trương Trọng Cảnh – Y Thánh Trương Trọng Cảnh cũng là như vậy.

Vô Song trải qua 10 năm, bàn về châm cứu huyệt mạch hắn đã được coi là thần y, lại thêm quãng thời gian ở lại Miêu Cương trong thế giới trước, Vô Song y thuật thực sự dùng hai chữ đỉnh cấp để mà hình dung.

Hắn cảm thấy nếu hắn tỉnh lại mà dạy dỗ Lam Đình, cuộc thi gì gì đó 1 tuần sau nàng không phải không có khả năng thắng, đáng tiếc là hắn còn chẳng biết mình bao giờ tỉnh lại.

Dĩ nhiên Vô Song có thể tự kích động Huyền Sinh Quan thả ra Cơ Vô Song nhưng mà cái này quá mức kinh hãi thế tục hơn nữa Vô Song hiện tại tạm thời vẫn là không muốn.

Vô Song vốn đang suy nghĩ linh tinh về cô bé tiểu Đình này, đột nhiên hai mắt hắn sáng bừng.

Lúc trước, tâm thần của Vô Song bị vây vào một khoảng không tối đen, hắn có thể nhận biết mọi vật vốn là từ tâm thần của Cơ Vô Song trong Huyền Sinh Quan truyền lại, hiện tại đột nhiên xung quanh liền sáng ngời, hắn biết... mình tỉnh lại.

Tâm thần của Vô Song là bị không gian phong bạo làm tổn thương, nhưng thương thế thì hắn tự biết, đây cùng lắm chỉ coi là sang chấn trong y học, thời gian bất tỉnh cũng không dài

Thực sự không ngờ vừa muốn nói tỉnh lại... liền thật sự tỉnh lại.

Vô Song hoài nghi, cô bé gọi là Lam Đình này không khéo là phúc tinh của hắn cũng nên.

_ _ _ __ _ _ _ _ _ _

Lam Đình tựa lưng vào thành giường, miệng nhỏ vẫn đang lẩm bẩm.

“Người bị bệnh xanh xao vàng vọt, chân tay bủn rủn liền là huyết khí không đủ, huyết khí không đủ liền châm...”.

Lam Đình vốn đang khép sách lại, nàng theo trí nhớ đọc đến đây liền ngập ngừng, nàng vậy mà không nhớ huyệt nào, thế là lại giở sách ra.

“À, là huyệt huyết hải”.

Nói xong mặt đẹp khẽ nhíu lại, nàng lại quên huyệt này ở đâu, cũng may một ngón tay của nàng còn đang lưu dấu trang, nàng lại lật ra, muốn xem y đồ cơ thể người.

Cơ thể con người có bao nhiêu huyệt?, cái này Lam Đình thực sự không biết, nàng chỉ biết rất nhiều huyệt, siêu cấp nhiều huyệt, nàng nhìn hoa cả mắt.

Ánh mắt mở lớn hết cỡ, cố mà tìm huyệt huyết hải thì bỗng có người lên tiếng.

“Huyệt huyết hải nằm ở đùi trong, mặt trước, cách đầu gối khoảng 2 thốn (4-5 cm) “.

Lam Đình máy móc gật đầu.

“A cảm ơn”.

Sau đó nàng chuyển ánh mắt nhìn về vị trí đầu gối trong đồ hình, rất nhanh liền nhìn thấy huyệt huyết hải, nàng không khỏi cười.

“Thực sự đúng này?, cảm ơn, cảm ơn ngươi”.

Nàng cũng không quay đầu, bắt đầu lại dở sách, muốn tiếp tục đọc nhưng mà đột nhiên sững lại..., nàng cảm thấy có cái gì không đúng cho lắm.

Nàng rất nhanh xoay người lại, ở trên giường... tóc trắng ca ca của nàng liền đã ngồi dậy từ bao giờ, ánh mắt của ca ca như đang cười với nàng vậy.

Lam Đình há hốc miệng, sau đó cũng kệ luôn quyển sách trong tay, nàng... thậm chí thả luôn cả Hoa Đà Y Kinh xuống đất.

Hoa Đà Y Kinh trong giới y học liền không khác gì Tam Tự Kinh của nho giáo là bao, vậy mà tiểu Đình cũng có thể buông xuống đất, vừa nhìn cũng biết cô bé này không hứng thú gì với y học, sở thích của nàng chỉ là chơi Cổ Trùng mà thôi.

“Ca ca, ca ca tỉnh lại rồi, để Đình Đình gọi Diệu di, bảo Diệu di đến kiểm tra thương thế của ngươi”.

Vô Song nghe vậy liền cười cười, hắn thì cần gì ai kiểm tra thương thế?.

“Là muội mang ta về sao?”.

Cái này điển hình là biết mà cố hỏi, Vô Song dĩ nhiên không thể nói việc gì Đình Đình làm hắn cũng biết.

Tiểu Đình vốn đang muốn chạy ra gọi Diệu di nhưng nghe Vô Song hỏi liền ngoan ngoãn đáp.

“Vâng, là tiểu Đình mang ca ca về”.

Vô Song đối với nàng gật đầu đầy trừu mến.

Hắn thật ra cũng đã cảm thấy mình bắt đầu già đi, càng ngày càng giống trung niên nhân, đặc biệt là quãng thời gian 2 năm cuối cùng kia, đi nhiều, nhìn nhiều, tâm cũng rộng hơn nhiều.

Nếu lúc trước hắn nhìn Đình Đình còn có thể vì dung mạo của nàng mà kinh diễm thậm chí xuất hiện dục vọng của nam nhân nhưng mà hiện tại Vô Song một chút cảm giác cũng không có, hắn cứ như trưởng bối đối mặt với vãn bối vậy.

“Muội gọi là Đình Đình sao?, nơi này là Miêu Cương – Miêu Tộc đúng không?”.

Đình Đình vui vẻ gật đầu.

“Vâng ca ca, muội gọi là Lam Đình, mọi người đều gọi muội là tiểu Đình hoặc Đình Đình, còn nơi này đúng là Miêu Tộc”.

“Ca ca, người tên là gì?, sao lại đến Miêu Tộc”.

Đối với Đình Đình, Vô Song đưa tay ra, nhẹ xoa đầu nàng, Đình Đình cũng không tránh né, một mặt hưởng thụ, cô bé này... hình như rất thích trưởng bối xoa đầu, cho dù thoạt nhìn Vô Song cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu.

Phải biết Vô Song tuyệt đối là khai khống tuổi.

Khi hắn bắt đầu xuyên không đến thế giới kia, cũng chỉ có 12-13 tuổi nhưng không rõ vì sao sau khi xuyên không, sau khi bị Trương Tam Phong đẩy đi hắn thân thể nhìn như 16, sau đó trải qua 4 năm hắn liền tự động coi mình là 20 tuổi, thực tế ra mà tính Vô Song kiếp này cũng chỉ 16-17 tuổi mà thôi, so với Đình Đình giỏi lắm lớn hơn 1-2 tuôi.

“Ca ca gọi là Vô Song, lần này ca ca đến Miêu Tộc thật ra là muốn đi qua Ngũ Độc Giáo, tại Ngũ Độc Giáo ca ca có người quen, chỉ là giữa đường... ca ca tẩu hỏa nhập ma, cái này cũng là vì ca ca luyện công đi lệch đường, sau đó may mắn tai qua nản khỏi nhưng cũng bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại liền thấy muội rồi”.

Lam Đình một mặt quan tâm mà hướng về Vô Song.

“A, tẩu hỏa nhập ma?, cái này rất đáng sợ nha, tỷ tỷ của muội liên tục nói luyện võ tối kỵ liền là tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ chết lúc nào cũng không biết”.

“ Ca ca nói có người quen ở Ngũ Độc Giáo?, người quen của ca ca chẳng lẽ là người Miêu?, không biết là... vị tỷ tỷ nào người Miêu”.

Lam Đình nói xong giọng thậm chí có chút mất mát, có chút chua.

Ở Ngũ Độc Giáo đương nhiên không có người Hán,chỉ có người Miêu, nàng nhìn Vô Song đẹp trai như vậy tất nhiên không thiếu bóng hồng quanh người, hắn lần này đến Miêu Cương... chỉ sợ là tìm tỷ tỷ xinh đẹ nào đi.

Vô Song cũng có thể nhận ra ngữ khí của Lam Đình là ý gì, hắn suýt nữa bật cười.

Dĩ nhiên Ngũ Độc Giáo với Vô Song không thể không nói có quan hệ sâu xa.

Đầu tiên là Hà Thiết Thủ, việc của Hà Thiết Thủ với Viên Thừa Chí rất ít người hiểu tường tận nhưng Vô Song sao không hiểu?.

Viên Thừa Chí tạm tính là chú của Vô Song, Hà Thiết Thủ cùng Viên Thừa Chí coi như không tính đến được với nhau nhưng phủ nhận sạch quan hệ thì không đúng.

Ngoài điểm này ra, Hà Thiết Thủ thậm chí còn được coi là Hoa Sơn đệ tử bởi Hà Thiết Thủ cũng là đệ tử Kiếm Thánh – Mục Nhân Thanh, nàng về mặt này cũng có thể gọi là sư tỷ của Vô Song.

Một điểm cuối cùng, tại Hắc Địa lúc trước Vô Song liền nhận được thông tin về Lý Mạc Sầu, Dạ Xoa liền để Mạc Sầu tiến về Miêu Cương, nhận Hà Thiết Thủ lám sư phụ.

Từ Hà Thiết Thủ, Vô Song hòa toàn có thể tìm được Lý Mạc Sầu, gặp được Mạc Sầu mọi việc liền dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngoài điểm này ra, ông ngoại của hắn chính là Độc Thủ Dược Vương, mà quan hệ của Độc Thủ Dược Vương với toàn bộ Miêu Cương không thể nói là không sâu xa, lại càng không thể không liên quan gì đến Ngũ Độc Giáo.

“Ha ha, tiểu Đình đoán đúng rồi, ca ca lần này đến Ngũ Độc Giáo liền muốn tìm Hà chưởng môn”.

Vô Song vừa nói, Lam Đình liền giật nảy mình.

“A, là Hà di sao?, không thể nào, Hà di không phải rất lâu không gặp qua người ngoài sao”.

Vô Song đưa một ngón tay ra, nhẹ nhéo cái mũi của nàng.

“Ca ca cũng không tính là người ngoài, ca ca với Hà chưởng môn quả thực có chút quen thuộc”.

Lam Đình rất nhanh liền gật đầu, miệng nhỏ hơi chu lên.

“Vô Song ca ca quen Hà a di, vậy cũng không phải người ngoài rồi “.

Giọng nói lần này thực sự vui vẻ, bản thân Lam Đình trước còn sợ bị vị tỷ tỷ nào người Miêu tranh mất Vô Song nhưng mà Hà ai di tuyệt đối không phải.

Nàng biết Hà a di của nàng căn bản sẽ không động tâm với nam nhân.

Nghĩ đến đây nội tâm cô bé lại tỏa sáng.

“Đúng rồi, Vô Song ca ca, ta vẫn đi báo với Diệu di một tiếng “.

Nàng nói xong, lại như nhớ ra cái gì mà vỗ đầu mình một cái.

“Chết, quên mất... Diệu di hiện tại rất bận, đang chuẩn bị đón tiếp người Thần Nông Cốc... muội vẫn là không nên làm phiền Diệu di”.

“Ca ca đợi muội một chút, muội vào bếp vì ca ca làm đồ ăn, ca ca nhất định rất đói”.

Nói xong cô bé tung tăng mà chạy ra ngoài, nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt của Vô Song tràn ngập nhu hòa có điều hắn rất nhanh nhớ lại mấy chữ.

“Thần Nông Cốc?, Lam Đình nói là Thần Nông Cốc? “.

Thần Nông Cốc nơi này Vô Song lạ gì, không phải là thế lực sư phụ của Tương Vân sao?.

Nếu Vô Song gặp được Mạc Sầu, hắn có thể liên hệ với Thiên Long Giáo để tìm tung tích chúng nữ nhưng mà nếu Vô Song gặp được Tương Vân, hắn có thể biết những việc xảy ra ở Thiên Ý Thành những năm qua.

Ngoại trừ chúng nữ, thật ra Thiên Ý Thành mới là nơi Vô Song quan tâm nhất, hắn không biết trong thời gian hắn đi, có kẻ nào dám đụng vào huynh đệ của hắn hay không.

Không có thì tốt, nếu để hắn biết, đám người này thực sự rất thảm, phi thường thảm.

_ _ _ __ _ _ _ _ _

Lam Đình thực sự là một tiểu mỹ nhân không thể chê, chí ít trong con mắt của Vô Song là như vậy.

Cô bé này không chỉ có khuôn mặt như hoa, nụ cười như họa mà còn giữ lại nét thiên chân vô tà, đôi mắt vẫn luôn hồn nhiên đế lạ, tấm lòng cũng phi thường tốt, trình độ nấu ăn vô cùng không tệ.

Trong số nữ nhân mà Vô Song biết, trừ Dung nhi ra cũng chỉ có Linh Tố có thể so tài nấu ăn với nàng, tất nhiên đây chỉ là ước lượng của Vô Song, hắn đã lâu không gặp Linh Tố không biết cô vợ nhỏ của hắn hiện tại trình độ ấn ăn đã như thế nào, tăng tiến ra sao.

Lam Đình không biết Vô Song đang nghĩ gì về mình, nàng hiện tại ngồi trên ghế gỗ, hai tay chống cằm đặt trên bàn, ánh mắt chăm chú mà nhìn Vô Song.

Nàng nhìn hắn ăn... không biết tại sao trong nội tâm liền vui đến lạ.

Vô Song ngồi trên giường, cái cảm giác bị người nhìn chằm chằm này thực sự có chút không quen nhưng mà hắn cũng không tiện chọc phá Lam Đình, hắn hiện tại cũng chỉ sợ mình ngửa đầu lên nhìn nàng một cái, tiểu Đình lập tức đỏ mặt không biết chui xuống cái lỗ nào.

Đồ ăn nàng nấu đương nhiên rất ngon nhưng mà để ăn xong bữa ăn này cũng tuyệt không dễ dàng.

Đặt bát xuống, Vô Song rốt cuộc vẫn cứ phải ngẩng đầu lên, Lam Đình quả thực đỏ mặt quay đầu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống chân mình, đến chính nàng không biết nàng đang nhìn cái gì.

Vô Song cười cười, lần đầu tiên sau vài ngày hắn xuống giường, đặt chiếc bát lên bàn.

“Đình Đình, lúc nãy quyển sách muội đọc là Hoa Đà Y Kinh đúng không?”.

Lam Đình chớp chớp mắt nhìn Vô Song sau đó vô thức gật đầu.

“Vâng, ca ca, lúc nãy muội đọc là Hoa Đà Y Kinh”.

Vô Song gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, tuy giữa hai người vẫn còn cách nhau một cái bàn, Vô Song vẫn cứ làm cho Lam Đình không dám ngửa đầu lên, nàng thực sự rất hay xấu hổ.

“Đình Đình, muội có vẻ không thích y thuật, vì cái gì lại đọc Hoa Đà Y Kinh?, nếu đã không thích tốt nhất không nên làm, nếu đã không thích học cũng là vô ích”.

Lam Đình lần này hai mắt sáng lên mà nhìn Vô Song, nàng lập tức gật đầu.

“Đúng, đúng, muội thật sự không thích đọc mấy cái này, thực sự không hiểu gì cả lại khó nhớ nữa, không biết tỷ tỷ vì cái gì nhất định bắt ta học đây? “.

“Đọc sách cũng có thể nhưng mà tỷ tỷ còn bắt Đình Đình dự thi... trời ạ ca ca có biết đối thủ là ai không?, đối thủ chính là người Thần Nông Cốc, các nàng toàn là y đạo thế gia, trong đầu có cả một xa sách... Đình Đình sao có thể so với người ta chứ, tỷ tỷ thật là”.

Vô Song cũng triệt để vì Đình Đình gãi đầu gãi tai, nếu cuộc thi của nàng với mấy thiếu nữ bằng tuổi Miêu Tộc, Vô Song có tự tin trong một tuần có thể cho nàng đoạt giải, giải nhất giải nhì thì không rõ lắm nhưng chẳng nhẽ đến giải khuyến khích cũng không có?.

Về phần đối thủ của nàng là người Thần Nông Cốc thì vô cùng khác, người Thần Nông Cốc trên giang hồ không tính là cường hãn nhưng chắc chắn vẫn là đại thế lực trên giang hồ, là thánh địa của y sư trong thiên hạ.

Người trên giang hồ ai chẳng không từng bị thương?, bị thương ai không cần tìm đến y sư?, đã tìm đến y sư thì mấy ai dám đắc tội thánh địa của y sư?.

Thần Nông Cốc thật sự rất cường đại, cho dù Thiếu Lâm Tự hay Võ Đang nếu không bất đắc dĩ thường thường vẫn là lấy lễ đối đãi với bọn họ, cái đáng sợ nhất của Thần Nông Cốc là môn hạ rất nhiều, thậm chí trong hoàng cung không phải không có ngự y xuất thân tử Thần Nông Cốc.

Người Thần Nông Cốc ở tuổi Lam Đình chỉ sợ cũng đã là trung cấp lang trung, thiên phú cao hơn nữa thì đã là thượng cấp lang trung.

Nếu loại siêu cấp yêu nghiệt như Tương Vân chỉ sợ nàng phải đạt đến trung cấp y sư.

Loại cuộc thi này thì còn thi cái khỉ gì?, buông tay quy hàng là tốt nhất.

Có chút khó hiểu với cách làm của tỷ tỷ Đình Đình, Vô Song không khỏi lên tiếng.

“Tỷ tỷ muội rốt cuộc muốn muội thi cái gì? “.

Lam Đình nghĩ một chút, nàng đang nhớ những lời tỷ tỷ nói.

“A, tỷ tỷ nói... ta lần này là... chủ chốt, mục tiêu là dùng hiểu biết về y thuật... cùng độc thuật để đăng tràng thi đấu, đối thủ của muội gọi là cái gì nhỉ?, à nàng gọi là Thẩm Tương Vân, mục tiêu của muội chính là đánh bại nàng ta”.

Vô Song nghe thế suýt nữa ngã ngửa ra đằng sau.

“Khụ khụ, Đình Đình, muội biết... Thẩm Tương Vân là ai sao? “.

Vô Song hiện tại thực sự hoài nghi là trùng tên.

Lam Đình nghi hoặc nhìn Vô Song sau đó lắc đầu.

“Muội không có biết, chỉ nghe nói nàng ta cũng xấp xỉ tuổi muội mà thôi, hình như cũng là chủ tướng của Thần Nông Cốc “.

“Y thuật muội... thực sự không có chút niềm tin nào nhưng mà Vô Song ca ca yên tâm, muội từ nhỏ đã làm bạn với Cổ Trùng, làm bạn với độc thuật, muội cũng là độc sư, căn bản sẽ không thua nàng”.

Trên lý thuyết y thuật đứng trên độc thuật, y thuật bao gồm độc thuật bởi ‘Y’ là một khái niệm phi thường rộng lớn tuy nhiên lý thuyết chỉ là lý thuyết, thực tế y thuật cùng độc thuật đã sớm tách thành hai đường.

Y sư hoàn toàn có thể là độc sư, độc sư hoàn toàn có thể là y sư nhưng mà cái này là mỗi người tự biết, y sư cùng độc sư về tác dụng là hoàn toàn khác nhau cứ như ánh sáng và bóng tối, sao có thể chung đường?.

Độc sư cũng không phân chia như y sư, độc sư chia cửu phẩm từ thấp đến cao, trên cửu phẩm là danh hào chữ ‘đế’ gọi là Độc Đế.

Độc Đế của độc sư cùng Thần Y của y sư coi như ngang hàng.

Cuộc thi lần này chính là diễn ra giữa Thần Nông Cốc cùng Ngũ Độc Giáo, là một hồi luận y.

Vô Song cả đời còn chưa tưởng tượng ra thiên hạ còn có cái trò chơi này nhưng nghĩ lại cũng không lạ, năm xưa ông ngoại hắn không phải cũng luận y sao?, thừa sống thiếu chết, tân tân khổ khổ rốt cuộc mới đoạt được bốn chữ Độc Thủ Dược Vương.

Nhìn lại Lam Đình nhắc đến độc thuật có chút tự đắc, Vô Song chỉ biết tặc lưỡi.

Nếu chỉ trùng tên thì Vô Song không quan tâm lắm nhưng lĩnh đội Thần Nông Cốc còn có thể trùng tên sao?, chủ tướng Thần Nông Cốc ngoại trừ chủ nhân Thần Nông Dược Thể còn ai có tư cách hơn?.

Gặp phải Thẩm Tương Vân, cho dù Vô Song cũng không dám tự tin thắng nàng chứ đừng nói là Lam Đình, bản thân Thần Nông Dược Thể là một loại hack, nó cùng Ách Nan Độc Thể hoàn toàn coi như thần binh lợi khí của y giới.

Vô Song hiện tại cũng hiểu tại sao tỷ tỷ Lam Đình lại cho nàng lên đấu cùng Tương Vân.

Cái này chẳng khác gì một câu chuyện xưa, lấy con ngựa kém nhất đua cùng con ngựa tốt nhất của đối phương, đây đơn thuần là bảo tồn chiến lực, ngoài ra không có gì đáng nói.

Nếu... đối thủ của Lam Đình không phải Tương Vân thậm chí Vô Song còn có xúc động đóng giả Lam Đình lên đài đấu một trận.

Y đấu là thứ Vô Song chưa từng thử qua đặc biệt khi đối thủ còn mang theo siêu cấp hack Thần Nông Dược Thể, đáng tiếc nếu là Tương Vân thì hắn rất nhanh bỏ qua cái ý nghĩ này.

Lại nhìn Lam Đình vẫn không hiểu gì xảy ra, Vô Song cười hỏi.

“Đình Đình, nơi này là Ngũ Độc Giáo, muội lại họ Lam, vậy muội có phải là muội muội của Lam Phượng Hoàng không? “.

Vô Song cái này đơn thuần là nói đùa, cả cái Miêu Tộc này hay thậm chí cả Ngũ Độc Giáo thì Vô Song chỉ biết 3 người, Hà Thiết Thủ, Hà Hồng Dược cùng Lam Phượng Hoàng.

Họ Lam hắn cũng chỉ nghĩ ngay đến Lam Phượng Hoàng, hắn hỏi câu kia chỉ là muốn bẻ câu chuyện, sau đó tiện thể hỏi về Lam Phượng Hoàng một chút.

Vô Song không có quá nhiều hứng thú với Lam Phượng Hoàng nhưng mà nàng có giao tình không tệ cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo, mượn mối quan hệ này để người Nhật Nguyệt Thần Giáo giúp Vô Song tiếp tục tìm tung tích chúng nữ, vậy liền có thể có thêm đại trợ lực.

Thú thật nếu Vô Song có thể huy động cả thiên hạ đi tìm các nàng, Vô Song chăc chắn cũng sẽ huy động.

Lam Đình nhìn Vô Song, nàng lại nói một câu làm Vô Song tiếp tục không tin được.

“Ân, ca ca nói đúng rồi, tỷ tỷ của muội chính là Lam Phượng Hoàng”.

“Ca ca quen Hà di chẳng nhẽ cũng quen cả tỷ tỷ của muội?”.

Vô Song đương nhiên không quen Lam Phượng Hoàng nhưng mà hắn lại có gặp qua Điền Bá Quang... cũng có thể coi là biết chút chút về Lam Phượng Hoàng, đương nheine sẽ không ngần ngại mà gật đầu.

“A?, Lam Phượng Hoàng là tỷ tỷ của muội?, trùng hợp như vậy? “.

“Ta cũng không phải quen tỷ tỷ muội, là một người bạn của ca quen, sau đó kể lại cho ca”.

Lam Đình rất nhanh lại tin lời Vô Song nói.

“ A, ra là vậy, Vô Song ca ca có cần muội giới thiệu ca ca với tỷ tỷ được không?”.

Vô Song đương nhiên gật đầu.

“Tiểu Đình Đình, được vậy thì tốt quá, ta cũng muốn diện kiến Lam tiểu thư”.

Lam Đình chỉ đợi Vô Song nói vậy liền đưa bàn tay nhỏ lên, nắm thành nắm đấm.

“Biết ngay mà, Vô Song ca ca thật xấu, mới nhắc đến tỷ tỷ liền đã muốn đến gặp nhưng mà tỷ tỷ hiện tại không có mặt trong tộc, Diệu di nói tỷ tỷ phải vài ngày nữa mới về, Vô Song ca ca vẫn là đợi thêm vài ngày đi “.

Vô Song bật cười, thiếu nữ này... quả thật không có gì để nói.

Lam Phượng Hoàng xinh đẹp hay không?, đương nhiên Lam Phượng Hoàng rất xinh đẹp nhưng mà đến cả Tây Thi bản thân Vô Song cũng không xa lạ gì, Lam Phượng Hoàng muốn cho Vô Song mê luyến nàng chỉ bằng dung mạo đương nhiên vô cùng khó, gần như không thể.

Nếu nói về dung mạo, cho dù Vô Song chưa từng gặp Lam Phượng Hoàng, hắn vẫn tự tin nói mình thích dung mạo Lam Đình hơn.

So với những nữ nhân xinh đẹp mà Vô Song gặp, dung mạo của Lam Đình chính là thuộc loại ‘lạ’.

Đưa tay ra, nhẹ xoa đầu nàng, ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời, Vô Song cười cười.

“Đình Đình, muội muốn đi tìm Trung Vương không?”>

Vô Song lúc trước không biết tại sao Lam Đình đi vào rừng nhưng khi nàng đưa Vô Song về, Vô Song liền nghe đám nữ nhân Miêu Tộc một mực nhắc đến Trùng Vương, đối với sự quan trọng của Trùng Vương trong cộng đồng Miêu Tộc bản thân Vô Song không phải không biết, hắn còn rất rõ.

Trong 3 tháng thời gian tại thế giới kia, ở trong Miêu Cương thì Vô Song phần nhiều thời gian cũng là học khống Trùng.

Trình độ chưa hẳn đã cao như người Miêu chân chính nhưng cũng đã không tệ, đặc biệt Vô Song có một thứ vũ khí bí mật có thể hấp dẫn Trùng Vương.

Bên trong Huyền Sinh Quan chính là Cơ Vô Song, Cơ Vô Song thân là liên ngẫu, là tiên vật.

Chỉ cần thả ra một tia khí tức của Cơ Vô Song ra ngoài, có thể làm động vật bị hấp dẫn, thậm chí bị mê hoặc.

Xưa Vô Song đọc truyện trên mạng, thấy rất nhiều yêu thú bảo vệ linh thảo dược thảo nhưng mà Vô Song không tin cho lắm bất quá hiện tại hắn không thể không tin.

Hên là thế giới này không có linh thú hay yêu thú gì đó nếu không bọn chúng chỉ sợ vừa mới cảm nhận được khí tức tiên vật liền sẽ điên cuồng.

Cũng nhờ vào ‘tiên khí’ này mà Vô Song có thể hấp dẫn được đám thú rừng kia, lấy bọn chúng ra bảo vệ mình thậm chí còn có thể khống chế lão hổ trợ giúp Lam Đình đưa chính hắn trở về.

Lam Đình nghe Vô Song rủ nàng đi nhìn Trùng Vương thậm chí quên hết tất cả, quên luôn cả việc nàng còn phải nghiên cứu Hoa Đà Y Kinh, lập tức nhảy cẫng lên.

“Hay quá hay quá, Vô Song ca ca sẽ dẫn ta đi bắt Trùng Vương sao?”.

Nói xong nàng lại len lén nhìn Vô Song.

“Ca ca... ca biết Trùng Vương ở đâu ra sao?”.

Vô Song liền bật cười.

“Không biết liền đi tìm, yên tâm tìm Trùng Vương rất dễ dàng “.

“Nắm chắc “.

Hai chữ cuối vừa kết thúc, hắn đã cúi xuống bế ngang Lam Đình lên, vận khởi thân pháp rời khỏi phòng, tốc độ... nhanh không thể tưởng tượng.

- - - -- - - -- - - - -

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.