“Oa da của hắn còn trắng hơn cả da ta, chạm vào thật mềm nha, người Tây Vực dưỡng da như thế nào vậy? “
“Hắn chỉ sợ không phải người Trung Nguyên nha, có khi là người Tây Vực xa xôi, trời ạ không ngờ nam nhân tây vực lại đẹp trai như vậy, lần này tiểu Đình ngươi liền nhặt được bảo nha”.
“Đình Đình, ngươi không phải là đánh ngất ngươi ta đấy chứ?, sau đó mang về trại làm ‘áp trai phu nhân’? “.
“Đình Đình, ta nghĩ ngươi lập tức hạ cổ đi thôi, mỹ nam tử như vậy biết tìm đâu bây giờ, đợi hắn tỉnh dậy hắn bỏ chạy thì sao?, vẫn là hạ cổ khống chế thì hơn nha”.
“Đình Đình, tỷ tỷ có một đầu Chu Sa Trùng Vương, là tứ phẩm Trùng Vương, mang nam nhân này cho tỷ tỷ chăm sóc thế nào? “.
“Hừ, còn nói chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân, nam nhân Miêu Tộc một đám thân hình thô to, da dẻ thì đen, sao có thể so với tiểu bạch kiểm này”.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Diệu di cùng Lam Đình cũng không biết đám thiếu nữ Miêu Tộc bị bỏ lại sau lưng bàn luận cái gì, lúc này nàng đặt nam tử thần bí trên giường, bàn tay liền vì hắn bắt mạch.
Lam Đình ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng, không dám làm Diệu di phân tâm, mãi đến khi Diệu di buông tay ra, Lam Đình mới dám mở miệng.
“Diệu di, ca ca này... bị làm sao?”.
Diệu di hai hàng lông mày cau lại, khó khăn lên tiếng.
“Hắn... thân thể hắn cực kỳ đặc biệt, chính a di cũng không biết giải thích thế nào, mạch tượng của hắn rất bình thường, cũng không có dấu hiệu suy yếu hay thương thế, hơn nữa thân thể người này... “.
Diệu di lúc này thật sự không biết nói gì, nàng muốn đưa nội lực vào cơ thể nam nhân kia nhưng nội lực nàng vừa đưa vào liền biến mất không còn giữ lại chút nào.
Diệu di không tin tà, liền đưa vào một con tiểu Trùng, dùng Cổ Trùng muốn xem thương thế nam nhân này ra sao, nào ngờ Cổ Trùng vừa nhập người... cũng liền mất liên hệ với nàng, như bị cái gì lập tức diệt sát vậy, phi thường đang sợ.
Diệu di không nói với Lam Đình cái việc này nhưng nàng đối với nam nhân này bắt đầu có kiêng kỵ, nàng thậm chí muốn mang việc này báo cáo cho tộc trưởng – Lam Phượng Hoàng.
“Hơn nữa thân thể ngươi này... a di cũng không có cảm giác bị suy yếu hay thương tật bên ngoài, a di không rõ vì sao hắn hiện tại không tỉnh lại nhưng mà... có lẽ cũng không thực sự nguy hiểm đến tính mạng”.
Lại nhìn nam tử đang nằm trên giường kia thật kỹ, Diệu di liền đi ra ngoài, nàng hiện tại cũng rất bận, sắp tới Miêu Tộc liền đón một đoàn khách phi thường quan trọng.
Đầu tiên Tây Thi liền dùng đạo lực bảo vệ 5 người sau đó đưa cả 5 trở về nhưng không có gì đảm bảo đạo lực của Tây Thi có thể chịu được không gian phong bạo.
Tây Thi hiện tại còn chưa tính là Thiên Đạo trưởng thành, chưa phải là trạng thái mạnh nhất của nàng, hơn nữa theo lời Độc Cô, thế giới cũ của hắn cơ hồ cao cấp hơn thế giới của Tây Thi nhiều tức là Thiên Đạo giới này mạnh hơn Tây Thi nhiều.
Vô Song dĩ nhiên sẽ không để nữ nhân của mình gặp nguy hiểm vì vậy hắn, Độc Cô cùng cả Tây Thi đều bàn bạc rất kỹ.
Sau đó thì ba người đưa ra quyết định, dùng đạo lực của Tây Thi, ma lực của Độc Cô cùng Vô Song bảo hộ toàn bộ 4 nữ nhân, về phần Vô Song chỉ sử dụng đạo lực của Tây Thi.
Kết quả thực sự khả quan, ít nhất khi xuyên giới thì lớp bảo hộ nữ nhân của Vô Song vẫn chưa bị hủy đi, chỉ có Vô Song là không tốt như vậy, Vô Song thân thể phi thường cường hãn lại thêm ngã xuống ngay rừng hoang có rất nhiều dây leo trợ giúp, hắn cũng không thật sự bị thương gì, quan trọng là Vô Song vượt qua không gian thông đạo, đại não của hắn bị chấn động không nhẹ, không có vài ngày khó lòng mà trở về như bình thường.
Lúc này cũng phải nói thêm, lần này trở về trên người Vô Song cũng mang theo một món quà của Độc Cô, cái này gọi là Huyền Sinh Quan.
Huyền Sinh Quan chính là quan tài mà Độc Cô dùng để giữ phân thân của Vô Song lúc trước, cái quan trọng nhất là Huyền Sinh Quan khi cần có thể thu lại như vòng cổ, Vô Song liền để phân thân của mình trong này, cũng vì có Huyền Sinh Quan, Vô Song hiện tại tuy bất tỉnh nhưng cũng không phải không biết cái gì, cũng tuyệt không nguy hiểm.
Vô Song về cơ bản hắn vẫn thanh tỉnh, điều duy nhất làm Vô Song lo lắng là... những nữ nhân của hắn ra sao.
Hắn không lo nữ nhân của mình gặp nguy hiểm khi xuyên giới nhưng địa điểm của các nàng thực sự làm Vô Song lo lắng.
Lý Thu Thủy sau 2 năm chỉ nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, thực lực của nàng đã rất mạnh, hiện tại tuy vẫn chưa bằng Thiên Sơn Đồng Mỗ nhưng cũng chẳng kém đi bao nhiêu.
Mai Siêu Phong cũng được Vô Song chữa trị ánh mắt, nàng không còn là người mù, nàng tu luyện cũng là Cửu Âm Chân Kinh phiên bản đầy đủ, nàng hiện tại chưa phải tuyệt thế cao thủ nhưng cũng không đến mức không thể bảo vệ mình.
May mắn duy nhất là Vô Song đã thông báo trước cho nữ nhân của mình, hắn để lại cách liên lạc với đám người Thiên Long Giáo, chỉ cần các nàng không bị rơi vào tình trạng quá mức nguy hiểm, muốn tìm người Thiên Long Giáo có lẽ cũng không khó.
Nằm trên giường không thể cử động, Vô Song bản tâm khẽ thở dài, hắn cảm thấy... thời gian trôi qua thật chậm, quả thực không dễ chịu chút nào.
_ _ _ _ _ __ _
Sự xuất hiện của Vô Song tại Miêu Tộc thực sự cũng không làm cho quá nhiều người chú ý, dù sao hắn cũng không phải đại nhân vật gì hơn nữa Vô Song thậm chí còn chưa tỉnh lại, lúc đầu chỉ còn có nữ nhân miêu tộc chú ý đến hắn nhưng chỉ một hai ngày trôi qua, miêu tộc liền quên mất cái nam nhân tóc trắng này.
Đến cả nữ nhân tên Diệu cơ hồ cũng không mấy để ý đến Vô Song, nàng cứ như có rất nhiều việc để làm, một ngày chỉ đi qua nhìn hắn hai lần sau đó lập tức rời đi, tại Miêu tộc những ngày nay, nàng thực sự bận.
Vô Song nằm trên giường, hắn có thể nghe rõ mồn một những gì nàng đọc ra, hắn vừa mới nghe liền biết nàng đang đọc Hoa Đà Y Kinh.
Hoa Đà Y Kinh là một quyển sách y thuật tương đối quý giá nhưng chỉ là quý mà thôi, bên trong kiến thức cũng không phải quá mức siêu phàm, hầu như chỉ là kiến thức cơ bản về y thuật.
Dĩ nhiên sách có hai chữ Hoa Đà thì cũng sẽ không tầm thường, cùng là kiến thức cơ bản về y thuật nhưng Hoa Đà Y Kinh viết phi thường rõ ràng, luận điểm cũng cực kỳ chính xác, liền mạch, dễ hiểu, Hoa Đà Y Kinh cơ hồ là quyển sách nhập môn tốt nhất cho các Hành Y Thế Gia.
Lam Đình tại sao có quyển sách này thì Vô Song cũng không để ý cho lắm, quyển sách này chỉ quý mà thôi chứ chưa đến mức bất truyền, quan trọng là Vô Song có cảm giác cô bé này cứ như đang chuẩn bị ‘hành y cấp tốc ‘ vậy.
Hành y cấp tốc mấy từ này đương nhiên là tài họa, y sư thì làm gì có y sư nào học cấp tốc?, cho dù là Vô Song từ lúc gặp ông ngoại đến thời điểm hiện tại tham khải y thuật cũng đã có 10 năm, hắn còn chưa dám học cấp tốc, y sư học cấp tốc chẳng khác gì là tử thần giết người.
Tất nhiên mấy chữ này cũng không phải không có ý nghĩa, học cấp tốc y thuật thực sự không phải không có, ví dụ như cảm mạo thì dùng lá tía tô, dùng hạt sen có thể chữa mất ngủ... chỉ cần nắm được mấy loại kiến thức này, hành y cấp tốc cũng không phải không thể nhưng mà bọn họ không thể coi là y sư, cùng lắm chỉ coi là lang trung học đồ mà thôi.
Trong y sư giới cũng có luật của mình, dưới y sư là lang trung, lang trung chia tứ phẩm lần lượt là học đồ, hạ cấp, trung cấp cùng thượng cấp.
Y sư thì chia làm hạ cấp, trung cấp, thượng cấp cùng Danh Y.
Trên Danh Y sẽ là phong hào, đại khái được gọi là thần y cùng thánh y.
Thần y thiên về châm cứu, thánh y thiên về dùng dược vật, bất quá cái này chỉ là lý thuyết, thần y nói không biết dùng dược ai tin?, thánh y không biết châm cứu thì ai tin?, đã đến đẳng cấp này xưng hào cũng ít ai quan tâm, trải qua thời gian, chung quy rất ít địa phương gọi là y thánh, chủ yếu đều đổi sang một cách xưng hô thống nhất là thần y.
Thần Y Hoa Đà hoặc Y Thánh Hoa Đà là cùng một nghĩa, Thần Y Trương Trọng Cảnh – Y Thánh Trương Trọng Cảnh cũng là như vậy.
Vô Song trải qua 10 năm, bàn về châm cứu huyệt mạch hắn đã được coi là thần y, lại thêm quãng thời gian ở lại Miêu Cương trong thế giới trước, Vô Song y thuật thực sự dùng hai chữ đỉnh cấp để mà hình dung.
Hắn cảm thấy nếu hắn tỉnh lại mà dạy dỗ Lam Đình, cuộc thi gì gì đó 1 tuần sau nàng không phải không có khả năng thắng, đáng tiếc là hắn còn chẳng biết mình bao giờ tỉnh lại.
Dĩ nhiên Vô Song có thể tự kích động Huyền Sinh Quan thả ra Cơ Vô Song nhưng mà cái này quá mức kinh hãi thế tục hơn nữa Vô Song hiện tại tạm thời vẫn là không muốn.
Vô Song vốn đang suy nghĩ linh tinh về cô bé tiểu Đình này, đột nhiên hai mắt hắn sáng bừng.
Lúc trước, tâm thần của Vô Song bị vây vào một khoảng không tối đen, hắn có thể nhận biết mọi vật vốn là từ tâm thần của Cơ Vô Song trong Huyền Sinh Quan truyền lại, hiện tại đột nhiên xung quanh liền sáng ngời, hắn biết... mình tỉnh lại.
Tâm thần của Vô Song là bị không gian phong bạo làm tổn thương, nhưng thương thế thì hắn tự biết, đây cùng lắm chỉ coi là sang chấn trong y học, thời gian bất tỉnh cũng không dài
Sau đó nàng chuyển ánh mắt nhìn về vị trí đầu gối trong đồ hình, rất nhanh liền nhìn thấy huyệt huyết hải, nàng không khỏi cười.
“Thực sự đúng này?, cảm ơn, cảm ơn ngươi”.
Nàng cũng không quay đầu, bắt đầu lại dở sách, muốn tiếp tục đọc nhưng mà đột nhiên sững lại..., nàng cảm thấy có cái gì không đúng cho lắm.
Nàng rất nhanh xoay người lại, ở trên giường... tóc trắng ca ca của nàng liền đã ngồi dậy từ bao giờ, ánh mắt của ca ca như đang cười với nàng vậy.
Lam Đình há hốc miệng, sau đó cũng kệ luôn quyển sách trong tay, nàng... thậm chí thả luôn cả Hoa Đà Y Kinh xuống đất.
Hoa Đà Y Kinh trong giới y học liền không khác gì Tam Tự Kinh của nho giáo là bao, vậy mà tiểu Đình cũng có thể buông xuống đất, vừa nhìn cũng biết cô bé này không hứng thú gì với y học, sở thích của nàng chỉ là chơi Cổ Trùng mà thôi.
“Ca ca, ca ca tỉnh lại rồi, để Đình Đình gọi Diệu di, bảo Diệu di đến kiểm tra thương thế của ngươi”.
Vô Song nghe vậy liền cười cười, hắn thì cần gì ai kiểm tra thương thế?.
“Vâng ca ca, muội gọi là Lam Đình, mọi người đều gọi muội là tiểu Đình hoặc Đình Đình, còn nơi này đúng là Miêu Tộc”.
“Ca ca, người tên là gì?, sao lại đến Miêu Tộc”.
Đối với Đình Đình, Vô Song đưa tay ra, nhẹ xoa đầu nàng, Đình Đình cũng không tránh né, một mặt hưởng thụ, cô bé này... hình như rất thích trưởng bối xoa đầu, cho dù thoạt nhìn Vô Song cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu.
Phải biết Vô Song tuyệt đối là khai khống tuổi.
Khi hắn bắt đầu xuyên không đến thế giới kia, cũng chỉ có 12-13 tuổi nhưng không rõ vì sao sau khi xuyên không, sau khi bị Trương Tam Phong đẩy đi hắn thân thể nhìn như 16, sau đó trải qua 4 năm hắn liền tự động coi mình là 20 tuổi, thực tế ra mà tính Vô Song kiếp này cũng chỉ 16-17 tuổi mà thôi, so với Đình Đình giỏi lắm lớn hơn 1-2 tuôi.
“Ca ca gọi là Vô Song, lần này ca ca đến Miêu Tộc thật ra là muốn đi qua Ngũ Độc Giáo, tại Ngũ Độc Giáo ca ca có người quen, chỉ là giữa đường... ca ca tẩu hỏa nhập ma, cái này cũng là vì ca ca luyện công đi lệch đường, sau đó may mắn tai qua nản khỏi nhưng cũng bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại liền thấy muội rồi”.
Lam Đình một mặt quan tâm mà hướng về Vô Song.
“ Ca ca nói có người quen ở Ngũ Độc Giáo?, người quen của ca ca chẳng lẽ là người Miêu?, không biết là... vị tỷ tỷ nào người Miêu”.
Vô Song cũng có thể nhận ra ngữ khí của Lam Đình là ý gì, hắn suýt nữa bật cười.
Dĩ nhiên Ngũ Độc Giáo với Vô Song không thể không nói có quan hệ sâu xa.
Đầu tiên là Hà Thiết Thủ, việc của Hà Thiết Thủ với Viên Thừa Chí rất ít người hiểu tường tận nhưng Vô Song sao không hiểu?.
Viên Thừa Chí tạm tính là chú của Vô Song, Hà Thiết Thủ cùng Viên Thừa Chí coi như không tính đến được với nhau nhưng phủ nhận sạch quan hệ thì không đúng.
Thần Nông Cốc nơi này Vô Song lạ gì, không phải là thế lực sư phụ của Tương Vân sao?.
Nếu Vô Song gặp được Mạc Sầu, hắn có thể liên hệ với Thiên Long Giáo để tìm tung tích chúng nữ nhưng mà nếu Vô Song gặp được Tương Vân, hắn có thể biết những việc xảy ra ở Thiên Ý Thành những năm qua.
Ngoại trừ chúng nữ, thật ra Thiên Ý Thành mới là nơi Vô Song quan tâm nhất, hắn không biết trong thời gian hắn đi, có kẻ nào dám đụng vào huynh đệ của hắn hay không.
Vô Song cười cười, lần đầu tiên sau vài ngày hắn xuống giường, đặt chiếc bát lên bàn.
“Đình Đình, lúc nãy quyển sách muội đọc là Hoa Đà Y Kinh đúng không?”.
Lam Đình chớp chớp mắt nhìn Vô Song sau đó vô thức gật đầu.
“Vâng, ca ca, lúc nãy muội đọc là Hoa Đà Y Kinh”.
Vô Song gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, tuy giữa hai người vẫn còn cách nhau một cái bàn, Vô Song vẫn cứ làm cho Lam Đình không dám ngửa đầu lên, nàng thực sự rất hay xấu hổ.
“Đình Đình, muội có vẻ không thích y thuật, vì cái gì lại đọc Hoa Đà Y Kinh?, nếu đã không thích tốt nhất không nên làm, nếu đã không thích học cũng là vô ích”.
Lam Đình lần này hai mắt sáng lên mà nhìn Vô Song, nàng lập tức gật đầu.
“Đúng, đúng, muội thật sự không thích đọc mấy cái này, thực sự không hiểu gì cả lại khó nhớ nữa, không biết tỷ tỷ vì cái gì nhất định bắt ta học đây? “.
“Đọc sách cũng có thể nhưng mà tỷ tỷ còn bắt Đình Đình dự thi... trời ạ ca ca có biết đối thủ là ai không?, đối thủ chính là người Thần Nông Cốc, các nàng toàn là y đạo thế gia, trong đầu có cả một xa sách... Đình Đình sao có thể so với người ta chứ, tỷ tỷ thật là”.
Vô Song cũng triệt để vì Đình Đình gãi đầu gãi tai, nếu cuộc thi của nàng với mấy thiếu nữ bằng tuổi Miêu Tộc, Vô Song có tự tin trong một tuần có thể cho nàng đoạt giải, giải nhất giải nhì thì không rõ lắm nhưng chẳng nhẽ đến giải khuyến khích cũng không có?.
Về phần đối thủ của nàng là người Thần Nông Cốc thì vô cùng khác, người Thần Nông Cốc trên giang hồ không tính là cường hãn nhưng chắc chắn vẫn là đại thế lực trên giang hồ, là thánh địa của y sư trong thiên hạ.
Người trên giang hồ ai chẳng không từng bị thương?, bị thương ai không cần tìm đến y sư?, đã tìm đến y sư thì mấy ai dám đắc tội thánh địa của y sư?.
Thần Nông Cốc thật sự rất cường đại, cho dù Thiếu Lâm Tự hay Võ Đang nếu không bất đắc dĩ thường thường vẫn là lấy lễ đối đãi với bọn họ, cái đáng sợ nhất của Thần Nông Cốc là môn hạ rất nhiều, thậm chí trong hoàng cung không phải không có ngự y xuất thân tử Thần Nông Cốc.
Người Thần Nông Cốc ở tuổi Lam Đình chỉ sợ cũng đã là trung cấp lang trung, thiên phú cao hơn nữa thì đã là thượng cấp lang trung.
Nếu loại siêu cấp yêu nghiệt như Tương Vân chỉ sợ nàng phải đạt đến trung cấp y sư.
Nếu chỉ trùng tên thì Vô Song không quan tâm lắm nhưng lĩnh đội Thần Nông Cốc còn có thể trùng tên sao?, chủ tướng Thần Nông Cốc ngoại trừ chủ nhân Thần Nông Dược Thể còn ai có tư cách hơn?.
Gặp phải Thẩm Tương Vân, cho dù Vô Song cũng không dám tự tin thắng nàng chứ đừng nói là Lam Đình, bản thân Thần Nông Dược Thể là một loại hack, nó cùng Ách Nan Độc Thể hoàn toàn coi như thần binh lợi khí của y giới.
Vô Song hiện tại cũng hiểu tại sao tỷ tỷ Lam Đình lại cho nàng lên đấu cùng Tương Vân.
Cái này chẳng khác gì một câu chuyện xưa, lấy con ngựa kém nhất đua cùng con ngựa tốt nhất của đối phương, đây đơn thuần là bảo tồn chiến lực, ngoài ra không có gì đáng nói.
Nếu... đối thủ của Lam Đình không phải Tương Vân thậm chí Vô Song còn có xúc động đóng giả Lam Đình lên đài đấu một trận.
Y đấu là thứ Vô Song chưa từng thử qua đặc biệt khi đối thủ còn mang theo siêu cấp hack Thần Nông Dược Thể, đáng tiếc nếu là Tương Vân thì hắn rất nhanh bỏ qua cái ý nghĩ này.
Lại nhìn Lam Đình vẫn không hiểu gì xảy ra, Vô Song cười hỏi.
“Biết ngay mà, Vô Song ca ca thật xấu, mới nhắc đến tỷ tỷ liền đã muốn đến gặp nhưng mà tỷ tỷ hiện tại không có mặt trong tộc, Diệu di nói tỷ tỷ phải vài ngày nữa mới về, Vô Song ca ca vẫn là đợi thêm vài ngày đi “.
Vô Song bật cười, thiếu nữ này... quả thật không có gì để nói.
Lam Phượng Hoàng xinh đẹp hay không?, đương nhiên Lam Phượng Hoàng rất xinh đẹp nhưng mà đến cả Tây Thi bản thân Vô Song cũng không xa lạ gì, Lam Phượng Hoàng muốn cho Vô Song mê luyến nàng chỉ bằng dung mạo đương nhiên vô cùng khó, gần như không thể.
Nếu nói về dung mạo, cho dù Vô Song chưa từng gặp Lam Phượng Hoàng, hắn vẫn tự tin nói mình thích dung mạo Lam Đình hơn.
So với những nữ nhân xinh đẹp mà Vô Song gặp, dung mạo của Lam Đình chính là thuộc loại ‘lạ’.
Đưa tay ra, nhẹ xoa đầu nàng, ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời, Vô Song cười cười.
“Đình Đình, muội muốn đi tìm Trung Vương không?”>
Vô Song lúc trước không biết tại sao Lam Đình đi vào rừng nhưng khi nàng đưa Vô Song về, Vô Song liền nghe đám nữ nhân Miêu Tộc một mực nhắc đến Trùng Vương, đối với sự quan trọng của Trùng Vương trong cộng đồng Miêu Tộc bản thân Vô Song không phải không biết, hắn còn rất rõ.
Trong 3 tháng thời gian tại thế giới kia, ở trong Miêu Cương thì Vô Song phần nhiều thời gian cũng là học khống Trùng.
Trình độ chưa hẳn đã cao như người Miêu chân chính nhưng cũng đã không tệ, đặc biệt Vô Song có một thứ vũ khí bí mật có thể hấp dẫn Trùng Vương.
Bên trong Huyền Sinh Quan chính là Cơ Vô Song, Cơ Vô Song thân là liên ngẫu, là tiên vật.
Chỉ cần thả ra một tia khí tức của Cơ Vô Song ra ngoài, có thể làm động vật bị hấp dẫn, thậm chí bị mê hoặc.
Xưa Vô Song đọc truyện trên mạng, thấy rất nhiều yêu thú bảo vệ linh thảo dược thảo nhưng mà Vô Song không tin cho lắm bất quá hiện tại hắn không thể không tin.
Hên là thế giới này không có linh thú hay yêu thú gì đó nếu không bọn chúng chỉ sợ vừa mới cảm nhận được khí tức tiên vật liền sẽ điên cuồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]