Chương trước
Chương sau
Kiếm pháp của A Thanh có thể nói là tuyệt diệu nhất trần đời.

Nàng tự thành kiếm pháp riêng, không đi theo bất cứ nhà nào, kiếm pháp của nàng cũng chẳng theo sáo lộ nào.

Nàng nhìn núi liền nghĩ ra Sơn Chi Kiếm.

Nàng nhìn nước liền nghĩ ra Thủy Chi Kiếm.

Nàng nhìn Tây Thi, năm đó nàng liền sáng tạo Giai Nhân Kiếm.

Nàng năm đó ở thảo nguyên chăn cừu, liền sáng tạo ra Việt Nữ Kiếm.

Kiếm pháp của nàng chẳng quan tâm cái gọi là sinh tử, sát phạt, tốc độ, kiếm của nàng cũng không quan tâm uy thế, kiếm thế, kiếm khí.

Kiếm của A Thanh chỉ là kiếm cảnh, lấy kiếm nhập cảnh.

Nàng xuất kiếm là thiên địa kiếm, kiếm của nàng không phải Trường Sinh Kiếm mà là thiên địa kiếm.

Không ai biết mỗi lần sáng tạo ra kiếm pháp thì nàng nghĩ gì, người đời sáng tạo ra một đến hai loại kiếm pháp đã được gọi là thiên tư ngút trời nhưng mà một đời A Thanh, nàng sáng tạo ra cả trăm loại kiếm pháp.

Chỉ cần nàng cảm nhận được ý cảnh vậy kiếm pháp liền sinh ra.

Đáng tiếc A Thanh hiện tại đã không còn là A Thanh, nàng chỉ còn là cái xác không hồn.

Kiếm cảnh vẫn là của nàng nhưng hồn đã khác, kiếm đã trở nên vô hồn, cảnh cũng chẳng còn hồn.

Những điều này hiện tại Vô Song không hiểu, Vô Song cũng không nhìn ra nhưng không đại biểu cho Vô Song không bội phục A Thanh.

Năm đó ở Yến Kinh, A Thanh cho Vô Song một loại cảm giác phi thường gần gũi, phi thường nhẹ nhàng nhưng mà lại cao không thể chạm, năm đó Vô Song chưa từng tin tưởng hắn sẽ vượt qua được nàng.

Ngày hôm nay, Vô Song được đấu với nàng, được chân chính đọ sức với nàng nhưng mà chỉ qua 2 chiêu, hắn liền có cảm giác mình hiện tại vẫn không thể so sánh với nàng.

Càng mang theo loại cảm xúc này, Vô Song càng vì A Thanh mà bi ai, nàng đã không còn là nàng.

Thiên Đạo dù sao cũng không phải là A Thanh, nó có thể nắm được kiếm đạo của nàng, có thể có năng lực của nàng nhưng mà nó không có hồn của nàng.

Theo Thiên Đạo mà nói, nó có cảm giác... Vô Song không sợ ảo cảnh hoặc những thứ tương tự như vậy.

Cái suy nghĩ này cực kỳ hợp lý bởi Vô Song đã khắc chế Thiên Đạo quá nhiều, giờ thêm một hạng khắc chế nữa có là gì đâu?.

Nghĩ được một điểm này, trong thân xác A Thanh, Thiên Đạo liền biến chiêu, tay vẫn cầm Trường Sinh Kiếm nhưng mà nó không quyết định sử dụng tiếp thứ kiếm pháp bình thường, chỉ thấy trên người nó xuất hiện kiếm vực.

Kiếm vực thứ này, Cơ Vô Song không có.

Không phải tư chất Cơ Vô Song không được mà tại thân thể của chính nàng không cho phép, ma vực Cơ Vô Song có thể triệu hồi nhưng ‘vực’ liên quan đến võ học thì tuyệt chẳng thể làm được.

Kiếm vực vẫn khủng bố như vậy hơn nữa đây cũng không phải là kiếm vực bình thường, đây là kiếm giới.

Nguyên cả một vùng không gian bị kiếm giới phong tỏa, như cả thiên địa ép xuống Cơ Vô Song vậy.

Nhìn thấy kiếm giới của A Thanh, Vô Song không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, đây là lần đầu tiên một khái niệm trên ‘vực’ xuất hiện.

Thế gian này ngoại trừ A Thanh cũng chỉ có một mình Độc Cô đạt đến trạng thái ‘giới’, thứ đẳng cấp vượt xa ‘vực’.

Kiếm vực được tạo nên từ hai mảng, đầu tiên là kiếm khí thứ hai là kiếm ý.

Kiếm khí là phần bao bọc xung quanh, là phần bên ngoài kiếm vực còn kiếm ý thì là phần bên trong, phần tấn công trực tiếp địch nhân.



Kiếm giới là khái niệm rộng lớn hơn của kiếm vực, bản thân kiếm giới không được hình thành bởi ‘khí’ mà là bởi ‘ý’.

Kiếm khí cùng kiếm ý lúc này mới lộ ra sự khác biệt lớn nhất, kiếm khí cho dù nhiều thế nào cũng chỉ là có hạn nhưng ‘ý’ lại tại thân, ý có thể kéo dài vô hạn, mở ra vô hạn.

Giới mặt ngoài là kiếm ý, mặt trong là kiếm hồn hay còn gọi là kiếm linh.

Vực có ý liền thăng hoa, ý tập trung liền thành hồn, vực có hồn tất thành giới.

Đây là lời mà Độc Cô nói với Vô Song, về cái gọi là kiếm giới này, nhưng chính Độc Cô cũng không dạy Vô Song bất cứ thứ gì về kiếm giới.

Kiếm vực thật ra có thể giống nhau bởi kiếm ý tuy nhiều nhưng chung quy bị giới hạn bởi kiếm pháp, kiếm pháp thì lại có thể trùng nhau.

Ví dụ như Tịch Tà Kiếm Pháp của Vô Song mặc định liền là sát lục kiếm ý, trong tương lai giả sử có một ngày Nhạc Bất Quần hoặc Lâm Bình Chi đạt đến cảnh giới của Vô Song, bọn họ cũng sẽ có sát lục kiếm ý, từ đó mà thành vực.

Kiếm hồn thì lại khác, hồn đi theo người, kiếm hồn như nhân hồn, khía niệm ‘giới’ cũng là như vậy, kiếm giới gần như là một khái niệm có thể định nghĩa những không thể truyền dạy, chỉ có thể tự thân mà khám phá.

_ _ _ _ _ _ _ _

Lại nói đến kiếm giới, kiếm giới bao phủ lấy Vô Song, Vô Song như cảm nhận mình bị tách rời ra khỏi thiên địa mà rơi vào một thiên địa khác, thiên địa mà A Thanh làm chủ đạo, mảnh thiên địa mà nàng là Thiên Đạo.

A Thanh cũng hoàn toàn biến mất trước mắt Vô Song, tất cả chỉ còn lại một thanh kiếm gỗ lơ lửng trên không trung.

Bốn phương tám hướng là đồng cỏ bao la bát ngát trải ngút tầm mắt, bầu trời trong xanh cao rộng với từng đám mây tắng lững lờ trôi, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống đại địa cùng những cơn gió hiu hiu thôi.

Đây chính là ‘giới’ của A Thanh.

Một thế giới bình yên đến lạ.

Đứng giữa ‘giới’ của A Thanh, Vô Song có chút không biết làm sao, kiếm vực có thể cho kẻ khác vô tận uy áp, loại kiếm vực nào cũng như vậy nhưng đã lên khái niệm giới thì lại chẳng biết thế nào mà lần, hồn khác nhau dẫn đến giới khác nhau.

Vô Song ánh mắt khóa chặt Trường Sinh kiếm kia, thanh kiếm gỗ này như là trung tâm của đất trời vậy, bản thân Vô Song không có kinh nghiệm đối mặt với kiếm giới vì vậy chỉ có thể lựa chọn theo bản năng.

Vô Song chân đạp mạnh xuống đất, cả người bắn ngược lên, hướng về Trường Sinh Kiếm mà ra tay.

Kiếm Giới có kiếm hồn, nếu có thể đánh vỡ kiếm hồn tất nhiên kiếm giới hoàn toàn biến mất, tại mảnh thiên địa này, Trường Sinh Kiếm chính là kiếm hồn của kiếm giới, hủy được thứ trước mặt, Vô Song tất nhiên có thể đi ra.

Nói thì dễ nhưng chỉ có làm mới thấy nó khó thế nào, khi Vô Song lao đến trước mặt hắn xuất hiện từng cơn gió nhẹ thổi qua, sau đó toàn bộ những cơn gió nhè nhẹ kia đều cô đọng thành kiếm khí, hàng ngàn hàng vạn đoạn kiếm khí bao trùm cả mảnh không gian, theo sự điều khiển của kiếm hồn mà chém thẳng về phía Vô Song.

Vô Song đương nhiên không thể tiến lên nữa, chỉ có thể dùng thân thể siêu cường ngạnh kháng đám kiếm khí này.

Kiếm khí bản thân không đủ gây sát thương trực tiếp cho Vô Song vì thân thể này thực sự quá biến thái nhưng hàng ngàn hàng vạn đoạn kiếm khí cùng lao xuống tuyệt đối ép cho Vô Song không thể tấn công, chỉ có thể bị động chịu đòn.

Tiếp theo lại thấy Trường Sinh Kiếm run lên, mảnh không gian này cũng bắt đầu run nhè nhẹ.

Thấy cảnh này, Vô Song trực tiếp bị dọa.

“Không thể nào đâu?, đừng đùa? “.

Kiếm khí trong giới này bắt đầu ngưng tụ lại, 10 đạo kiếm khí bắt đầu nhập lại với nhau, sau đó lại hợp 10 đạo kiếm khí như vậy lại lần nữa.

Cái loại hình dạng này Vô Song đâu lạ gì?, tại Đào Hoa Đảo bản thân Thiên Đạo chính là chơi trò này, lấy trăm đạo kiếm hợp thành một thanh kiếm, cứ như vậy mà chém thẳng xuống chỗ Vô Song.

Trên bầu trời, Vô Song có thể đếm được toàn bộ 200 thanh kiếm, nhìn 200 thanh kiếm này hướng về phía mình, Vô Song không khỏi lạnh cả sống lưng.

Mấy thanh kiếm này cũng không giống với đạo kiếm, so về uy lực thua xa đạo kiếm bởi đạo kiếm được tạo nên từ đạo lực mà đạo lực là năng lượng mạnh nhất tại thế giới này.

Uy lực có thể không bằng nhưng những thanh kiếm này đều mang theo một phần hồn của giới, tức là bọn chúng không chỉ có uy lực.

Kiếm hồn của A Thanh là gì thì Vô Song không biết nhưng mà rất nhanh cũng sẽ biết, chỉ thấy 200 thanh kiếm khổng lồ kia cứ như vậy mà lao xuống.

Khi những thanh kiếm này lao xuống, thức đầu tiên Vô Song cảm giác được không phải những thanh kiếm này mạnh bao nhiêu mà là hồn trong kiếm, là kiếm hồn của A Thanh.

Vô Song cảm thấy cả người thoải mái vô cùng, tâm khí thần đều buông lỏng, cứ như một người đi đến viên mãn, không còn bất cứ gì nuối tiếc, một đời thanh thản, tâm vô tạp niệm.

Người đã không còn nuối tiếc, đã tâm vô tạp tiệp, một đời thanh thản thì có kháng cự với cái chết hay không?, loại người này liền không quá kháng cự với cái chết, gọi là ra đi trong thanh thản.

Đây chính là kiếm hồn của A Thanh, là sự thanh thản.

Loại kiếm hồn này thực sự quá mức kinh khủng, nó khiến người ta buông lỏng tất cả, thanh thản mà đón nhận cái chết đang lao xuống.

Vô Song ở trong giới nhưng Đông Phương Bạch thì ở bên ngoài, vì vậy hắn cũng cảm nhận được mình đang bị ảnh hưởng như thế nào bất quá biết là một việc mà thoát ra khỏi tình cảnh này lại là một việc khác.

Kiếm giới không đơn giản chỉ là ảo cảnh, kiếm hồn của A Thanh cũng không phải là ảo giác, kiếm hồn của nàng có thể tru tâm.

Hai trăm thanh kiếm rốt cuộc đâm xuống, bản thân Cơ Vô Song rốt cuộc vẫn không có bất cứ một phản ứng gì, cứ như thế mặc cho thứ này tấn công.

Toàn bộ kiếm giới cứ như vậy mà run lên, trận đấu cứ như vậy mà kết thúc, Vô Song thật sự... không thể thắng được A Thanh hiện tại.

Muốn chống lại kiếm giới của A Thanh, ít nhất phải có song kiếm hợp bích thuật, dùng cả Đông Phương Bạch cùng Vô Song hợp lại, chỉ có như vậy mới đủ sức cùng A Thanh chiến một trận.

Hai người tách ra, bất kể Cơ Vô Song hay Đông Phương Bạch đều không phải đối thủ của nữ nhân này.

Nàng thực sự quá mạnh.

_ _ _ _ __ _ _

Kiếm giới tan ra, Thiên Đạo trong thân xác A Thanh lạnh lùng đạp không mà đứng, trên mặt có một vòng tiếu dung, nó rốt cuộc cũng thắng hơn nữa còn thắng cực kỳ dễ dàng.

Nó vốn nghĩ sẽ phải khổ chiến nhưng nào ngờ lại thắng dễ như vậy?.

Nó vẫn luôn nghĩ đạo lực của nó là vô địch, là mạnh nhất thế gian, luôn nghĩ trước thủ đoạn của mình, không ai có thể là địch.

Cái suy nghĩ này khi gặp Vô Song liền ầm ầm đổ vỡ, nó bị Vô Song khắc chế trăm bề, đáng tiếc Vô Song rốt cuộc chỉ có thể áp chế được Thiên Đạo, hắn không áp chế được A Thanh, một người đã đi đến đỉnh cao của kiếm đạo.

Cực kỳ trực tiếp, dùng võ để luận, Vô Song tất nhiên không thể làm đối thủ của A Thanh.

Lúc này điều duy nhất mà Thiên Đạo muốn biết là tình trạng của Vô Song.

Nó đương nhiên cực kỳ tự tin Vô Song sẽ chết, nếu không chết thì cũng phải trọng thương, không thể cử động.

Thiên Đạo khẽ nhếch miệng, sau đó nhìn về phía Đông Phương Bạch ở xa xa, nó rõ ràng có thể nhìn thấy ánh mắt Đông Phương Bạch gần như không thể tin đang nhìn về phía này, nội tâm nó lại càng đắc ý.

Tiếp theo không lâu lắm, đợi bụi mù tan đi, Thiên Đạo ánh mắt liền rụt lại.

Vô Song vậy mà không hề bị thương hơn nữa bên cạnh Vô Song vậy mà xuất hiện ra thêm một nữ nhân.

Đừng nói là Thiên Đạo mà ngay cả Vô Song cũng không thể tin được, giây phút đối mặt với kiếm giới ép xuống, bản năng liền đã nghĩ trận chiến này chắc chắn thất bại, thậm chí chạy còn không chạy được nào ngờ lại có một bàn tay đưa ra, nắm lấy vạt áo của Vô Song sau đó kéo ra ngoài, khiến Vô Song lông tóc không tưởng.

Nữ nhân này là ai?, vừa nhìn thấy nàng, Vô Song cùng Đông Phương Bạch quả thật bị rung động thật sâu, hai người vậy mà từ đầu đến cuối quên mất nàng.

Khắc chế Thiên Đạo có thể dùng Vô Song nhưng khắc chế A Thanh?, vậy phải nhìn nàng.

Lãnh không ngờ lại cực kỳ chính xác hiện thân ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.