Chương trước
Chương sau
Mọi việc nói thì dài nhưng thật ra cũng không có bao lâu, Vô Song cùng Nhật Tôn Giả từ ban đầu đến hiện tại cũng chỉ giao thủ hơn 10 chiêu.

Bọn họ đều đã đăng lâm đế vị, 10 chiêu quả thực chỉ như một cái chớp mắt vì vậy đến tận khi Vô Song phóng thích toàn bộ ma long của mình ra, Nhật Nguyệt Tôn Giả đều có chút không phản ứng kịp.

Từ đầu đến cuối, hai người tuyệt đối bị vây vào tình thế xấu, từ đầu đến cuối đều vô pháp biết Vô Song đang che dấu cái gì, dù sao Vô Song hiện tại quá mức tà dị.

Đến khi Vô Song giải phóng toàn bộ ma khí trong người, có thể nói dùng từ kinh thiên động địa để hình dung.

Vô Song không rõ tại trạng thái ngũ long thực lực của bản thân hắn đến mức nào nhưng tuyệt đối hơn xa đế vị bởi hắn có thể cảm nhận được rõ ràng ngũ long mạnh hơn tam long bao nhiêu.

Ngũ long vừa ra có thể nói là thiên hạ khiếp sợ.

Cũng may trong trạng thái ngũ long này, Vô Song vẫn là thân nam nhân, hắn không phải ăn mặc cái loại quần áo kỳ dị kia.

Trong trạng thái ngũ long phiên bản nam thật ra phi thường đẹp mắt, hơn xa phiên bản nữ, chí ít là trong mắt hắn.

Nửa người dưới của Vô Song vẫn hắc hóa như thường lệ, gần như không thay đổi với trạng thái tam long nhưng nửa người trên thì biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Đầu tiên, màu tóc của hắn chuyển thành màu đen tuyền, hơn nữa tóc cũng trở nên dài hơn, xõa đến tận vai chứ không còn như màu trắng nguyên vẹn.

Thứ hai, nửa thân trên của hắn để trần, lộ ra toàn thân bắp thịt, đồng thời trên da thịt điểm xuyến những đường ma văn, gần giống như hình xăm vậy, ma văn xen lẫn từng đường nét cơ bắp hoàn mỹ cho người ta cảm giác tà dị vô cùng.

Thứ ba, ma khí của hắn không còn tạo hình hắc long đáng sợ nữa, ma khí cuộn lại sau lưng Vô Song thành từng dải hắc ám, cứ như dải lụa kéo dài vậy.

Trạng thái này của Vô Song rất khó để đưa ra cảm nhận gì nhưng chung quy lại có thể gói gọn trong hai chữ ‘Ma Mị’.

Biến thành ngũ long, Vô Song không muốn tiếp tục chơi đùa với Nhật Nguyệt Tôn Giả.

Vô Song động nhưng mà lần này Nhật Nguyệt Tôn Giả căn bản không động, không phải không thể động mà là không kịp phản ứng với tốc độ của Vô Song, Vô Song cứ như đang thuất di vậy.

Vô Song như bóng ảnh, lướt qua Nhật – Nguyệt hai người, sau đó chỉ thấy ngực Nhật – Nguyệt Tôn Giả đều xuất hiện một đóa hắc quỳ hoa, hắc quỳ hoa in lên ngực, hai người lập tức cảm giác lục phủ ngũ tạng rung lên bần bật, chỉ sau một chiêu duy nhất đều gục cả người xuống, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mát ngập tràn kinh hãi, ngập tràn khó tin.

Hắc quỳ hoa ấn trên ngực như hắc hỏa đang rực cháy trên ngực Nhật Nguyệt Tôn Giả có điều hắc hỏa lúc này cũng đang bị một đoàn bạch liên ngăn cản, cũng nhờ có bạch liên hộ thân, Nhật Nguyệt Tôn Giả mới không đến mức chết ngay sau một chiêu của Vô Song.

Cái này tuyệt đối không phải đùa, dùng một phép so sánh thú vị, Vô Song nếu là Vô Danh Tăng thì Nhật – Nguyệt Tôn Giả hiện tại trình độ chỉ sợ cũng chỉ ngang ngửa sư chữ Huyền của Thiếu Lâm.

Tất nhiên đây không phải nói về thực lực mà là về chênh lệch trình độ.

Ngũ long tại thân, một giới này Vô Song dám xưng bốn chữ Độc Cô Cầu Bại.

Đáng tiếc Vô Song cũng không phải chủ nhân giới này, vuốt mặt còn phải nể mũi, chủ nhân không cho phép, muốn giết Nhật Nguyệt hai người thực sự không dễ.

Trên cơ thể Nhật Nguyệt Tôn Giả vậy mà có đạo lực hộ thân.

Vô Song muốn đánh vỡ đạo lực hộ thân của cả hai cũng không khó nhưng mà hắn cũng không muốn nữa, Vô Song hiện tại ánh mắt bị thứ khác hấp dẫn, ánh mắt nhìn về phía A Thanh.

Đạp không mà đứng, thải vân đầy trời, khuôn mặt kia thực sự quá quen thuộc với Vô Song, chỉ có cái ánh mắt, cái ánh mắt mang theo đại khí bàng bạc, mang theo một loại chưởng quản thiên hạ nhân sinh.

Ánh mắt này dĩ nhiên không phải của A Thanh, ánh mắt này là của Thiên Đạo.

Lúc này thấy Thiên Đạo xuất hiện, Vô Song cũng không còn sát khí, trong lòng bình tâm đến lạ, ánh mắt hắn cũng thản nhiên đối mặt với thứ này.

“Ngươi đã làm gì Dung nhi? “.

Một người dưới đất, kẻ đứng trên trời, cứ như vậy mà đối thoại với nhau.

Thiên Đạo nhìn Vô Song, con mắt bạc kia cũng dần dần híp lại, Vô Song so với lần ở Yến Kinh thay đổi quá nhiều.

Trước đó Vô Song chỉ là con kiến trong mắt Thiên Đạo, nó muốn di thế nào thì di, nếu không phải Tây Thi bất chấp tất cả, kéo Vô Song chạy đến Ma Sơn, nếu không phải Hạng Vũ nhận ra Tây Thi, giây phút cuối cùng trợ thủ cả hai người một tay, cả hai còn chưa chắc thoát ra được khỏi lòng bàn tay Thiên Đạo.

Về phần hiện tại trên Đào Hoa Đảo, lần đầu tiên Thiên Đạo nhận được sự uy hiếp từ Vô Song, nó thực sự có cảm giác... Vô Song có thể gây tổn thương cho nó.

Nó không nguyện ý mở miệng nhìn con kiến năm xưa chạy thoát khỏi tay mình, điều nó muốn là Vô Song thần phục chứ không phải bình khởi bình tọa nói chuyện với nó chỉ là lần này nó không thể không mở miệng.

“Ngươi... “.

Nói đến đây nó ngập ngừng một chút, chính nó cũng không biết phải hỏi cái gì. chẳng nhẽ hỏi tại sao Vô Song lại mạnh lên nhiều như vậy?, đối với nó câu hỏi này quá mất mặt.

“Ngươi có thể an tâm, ta có thể trả lại con bé đó nguyên nguyên vẹn vẹn cho ngươi, chỉ cần ngươi trợ giúp ta thôn phệ kẻ trong Ma sơn kia”.

Nghĩ một chút, nó vẫn quyết định thay đổi lời kịch.

Nghe lời nó nói, Vô Song bản năng liền muốn đập nát cái thứ trước mặt mình ra.

“Lần cuối cùng, ngươi làm gì nàng?”.

Vô Song lần này đè thấp âm thanh xuống, hắn đúng là đang kìm nén.

Nếu không biết việc gì xảy ra với Dung nhi, hắn quả thực không nghĩ đến việc động thủ với thứ này, hắn rất sợ nó lại làm gì trên người Dung nhi, như cái cách nó làm trên người A Thanh.

Thế giới này có rất nhiều việc Vô Song chưa hiểu hoặc chưa thể nhìn rõ nhưng cái tầm màn bí mật của nó hắn cũng hiểu được một phần nào.

Vì sao A Thanh phải cắt một phân hồn để trở thành Lãnh?.

Vì sao Tây Thi có thể để lại đường lui cho mình, còn A Thanh thì không?.

Vì sao những lời A Thanh nói với hắn đêm hôm đó cùng những lời Độc Cô nói lại không giống nhau?.

Vì sao Trương Tam Phong lại đẩy hắn đến đây?.

Là cứu vớt A Thanh? là cứu vớt cái thế giới này?.

Trước đây Vô Song không nhìn ra, cũng không nghĩ ra được nhưng mà hiện tại khi đứng trên đỉnh sức mạnh của thế giới, tầm mắt của hắn liền rộng hơn, có rất nhiều việc hắn đều nghĩ đến.

Hắn có cảm giác từ khi mình bị Trương Tam Phong đưa đến đây, thế giới này mới bắt đầu cái guồng quay của nó.

Tại sao sớm không đến, muộn không đến mà phải đợi đúng lúc Vô Song xuyên không, đặt chân đến Thái Hồ thì cốt truyện Xạ Điêu mới bắt đầu thực sự chuyển động?.

Thế giới này như có cái gì đó một mực chưởng khống vậy, thứ này chỉ sợ cũng không phải là Thiên Đạo.

Cái cảm giác này ban đầu còn không quá mức rõ ràng nhưng khi đối mặt với Thiên Đạo lần thứ hai, cảm giác đúng là càng ngày càng rõ, càng ngày càng làm nội tâm Vô Song cảm nhận sự nặng nề.

________________

Thiên Đạo thì không biết Vô Song đang nghĩ gì, đối với Vô Song nó chỉ nhếch miệng cười.

Nó có cao ngạo của mình, nó quả thật cảm thấy Vô Song có thể uy hiếp với mình nhưng cái này còn lâu mới đủ để nó thực sự coi Vô Song là đối trọng.

Vô Song tuy cho nó rất nhiều bất ngờ nhưng đã đến Đào Hoa Đảo, còn mong rời đi sao?.

“Ngươi so với lúc trước mạnh lên không ít nhưng ngươi nghĩ ngươi đủ tư cách chất vân ta?”.

“Nếu ngươi ngoan ngoãn vì ta làm việc, ta có thể trả lại nữ nhân này cho ngươi, còn nếu ngươi nhất mực chống cự, cũng đừng trách ta không khách khí, kiên nhẫn của ta dành cho ngươi đã sớm hết “.

Nghe Thiên Đạo nói, Vô Song bàn tay chậm rãi nắm lại, ánh mắt phi thường kiên định.

“Nếu ngươi đã không nói ngươi làm gì nàng, vậy ta bắt ngươi nói là được”.

Vô Song lúc này quả thật rất tự tin, hắn lúc này là ngũ long chứ không phải tam long như xưa.

Ngũ long có thể không địch lại một Thiên Đạo toàn vẹn nhưng Thiên Đạo hiện tại?, Vô Song dám chiến.

Vô Song vừa dứt lời, chỉ thấy trên người A Thanh xuất hiện một vòng bạch sắc hào quang, sau đó dưới chân nó hiện ra một đóa tuyết liên khổng lồ, Thiên Đạo trực tiếp khống chế thân thể A Thanh khoanh chân ngồi trên tuyết liên, xung quanh từng đoạn thải vân cũng biến đổi, trở thành từng đóa bạch liên nở rộ.

Mây dưới chân nó cuồn cuộn như sóng, từng đám mây gắn kết lại với nhau, trên người Thiên Đạo tỏa ra bạch quang chói lọi, cứ như tiên quốc hiện thế vậy, cả một vùng biển Đào Hoa Đảo đều có một loại không khí thần thánh, không thể phạm.

Thiên Đạo mở to ánh mắt màu bạc của nó, ánh mắt trở lại với sự cao ngạo quen thuộc, miệng khẽ mở.

“Quỳ xuống thần phục”.

Nói xong bốn chữ, hư không biến động, đạo lực của nó bao trùm lấy toàn bộ thiên không Đào Hoa Đảo.

Vô Song đứng dưới đất, cảm nhận áp lực kinh khủng đè vào thân mình bất quá sắc mặt vẫn không hề biến đổi quá nhiều, áp lực thứ này sao có thể đè ép được sự cao ngạo của Hắc Long?.

Đứng dưới mặt đất, nhìn Thiên Đạo bày ra trận thế, Vô Song rốt cuộc cũng biết... Thiên Đạo chiến đấu như thế nào.

Trước đây Thiên Đạo dùng đạo lực, trực tiếp diễn ra kiếm khí của A Thanh, thoạt nhìn phi thường cường hãn nhưng mà thứ này căn bản chỉ là ‘tiểu nháo’, là trò chơi nhỏ của nó.

Kiếm khí của A Thanh muốn đả thương đế vị cao thủ không phải là không được nhưng nếu gặp tồn tại cao hơn đế vị thì không đủ dùng, đối với tồn tại như Vô Song, Thiên Đạo không thể không lấy ra bản lĩnh chân thật.

Thiên Đạo bản thân vốn không có kinh nghiệm chiến đấu, nó sinh ra đã là mạnh nhất thì chiếu đấu với ai?, vì vậy nó cũng sẽ không tự mình xuất thủ đánh với Vô Song.

Thủ đoạn của Thiên Đạo gọi là... sáng tạo.

Nó dùng đạo lực làm ra sáng tạo, lấy sáng tạo lực mà hủy diệt tất cả những ai phản kháng nó.

Trên bầu trời lúc này xuất hiện hàng vạn vạn thanh kiếm, che lấp cả mảnh thiên không, vạn vạn thanh kiếm liền mang theo đạo lực, vạn vạn thanh kiếm đều nghe theo lệnh Thiên Đạo.

Nó được bảo vệ trong đóa tuyết liên, đến động cũng không động nhưng theo ý niệm của nó, vạn vạn thanh đạo kiếm cùng lao xuống, có thể nói là phô thiên cái địa.

Vô Song nhìn thấy tình cảnh này, hắn thực sự sợ.

Vô Song không phải sợ Thiên Đạo mạnh mẽ mà là hắn sợ hãi Thiên Đạo điên loạn.

Nó dĩ nhiên... công kích toàn bộ hòn đảo này, nó muốn một chiêu hủy đi Đào Hoa Đảo, đương nhiên cũng bao gồm hủy diệt toàn bộ sinh mạng của Đào Hoa Đảo.

Vô Song căn bản không dám nghĩ, hắn vận toàn bộ tốc độ, lao về phía Hoàng Dung mà ôm lấy nàng, về phần Quách Tĩnh hay Nhật Nguyệt Tôn Giả, mấy người này đã ngoài phạm vi quan tâm của hắn.

Ôm lấy Dung nhi còn đang bất tỉnh, Vô Song trực tiếp vận khởi hắc long thân, toàn bộ năm đầu hắc long không còn trong trạng thái dải lụa mà đều hóa hình, hắn trực tiếp lấy ngũ long cùng tập hợp, tạo thành một vòng bảo vệ, một lá chắn ôm chọn hắn cùng Hoàng Dung lại.

Vạn vạn thanh đạo kiếm cùng đâm xuống, quả thực có thể nói như hủy thiên diệt địa nhưng mà chân chính sát thương thì không có bao nhiêu, dù sao loại thủ đoạn công kích quần thể này uy lực đơn cá nhân chưa hản đã mạnh.

Vạn vạn đạo kiếm oanh kích xuống đại địa, trực tiếp đánh hủy diệt luôn toàn bộ Đào Hoa Đảo, không cần biết cây cối, sinh vật, kiến trúc hay con người, tất cả đều bị hủy diệt.

Cả tòa Đào Hoa Đảo, nguyên vẹn nhất chỉ có lồng phòng ngự của Vô Song mà thôi.

Vô Song ở bên trong đương nhiên cũng cảm nhận được đại địa rung động, toàn bộ Đào Hoa Đảo thảm trạng hắn không cần nhìn cũng có thể đoán được đại khía.

Vô Song cũng không có lựa chọn một mực không di chuyển, một mực làm bia ngắm cho Thiên Đạo, hắn sau khi chịu qua được cơn mưa đạo kiếm này, trực tiếp lấy ngũ long quấn thân, lấy hắc hỏa mở đường, cả cơ thể như một đầu đại hắc long xé rách thiên không.

Chỉ thấy vô tận hắc ám quấn quanh Vô Song, trực tiếp đánh ra một thông lộ, xuyên qua cơ mưa đạo kiếm, mở ra một con đường lao thẳng về thiên quốc của Thiên Đạo.

Tốc độ của Vô Song nhanh đến cùng cực, hắn đâm thủng thải vân mà hiện ra trước mặt Thiên Đạo, một tay ôm Hoàng Dung, một tay nắm lại, mượn thiên địa đại thế, sau lưng hắn thân ảnh Tống Thái Tổ lại hiện lên.

“Thái Tố Thiên Nộ”.

Một quyền nện thẳng vào mặt của Thiên Đạo nhưng mà quyền của hắn rất nhanh bị ngăn cản lại, trước mặt Thiên Đạo hiện ra một vòng khí vô hình, vậy mà triệt để ngăn lại trọng quyền của Vô Song.

Về phần Uy thế của thiên địa... thực sự không có tác dụng gì với Thiên Đạo, gần như thân ảnh Tống Thái Tổ vừa hiện ra sau đó liền biến mất.

Thiên Đạo căn bản không sợ uy.

Nhìn Vô Song xuất quyền, nó khẽ nhếch miệng.

“Ngu xuẩn”.

Vẫn khoanh chân mà ngồi, thải vân liền biến đổi, hư không đạo lực liền biến thành từng trọng quyền, giống hệt như quyền trong tay Vương Trùng Dương vậy, mỗi hư ảnh trọng quyền to cứ như một tòa núi nhỏ vậy, trong chốc lát quyền ảnh ngập trời mà oanh kích Vô Song.

Vô Song chân đạp hư không, hắn cũng đã sớm thu tay lại đồng thời nhập toàn bộ hắc long vào người, biến thân hình hắn toàn bộ bao phủ trong hắc giáp.

Một tay ôm lấy Hoàng Dung, một tay nắm thành quyền, hắn cũng liên tục xuất quyền.

Quyền này cũng là thiên địa uy thế, là Thái Tố Thiên Diễn Quyền.

Thiên địa uy thế không thể gây thương hại cho Thiên Đạo nhưng mà uy lực cực kỳ kinh người, so với đạo lực cũng không kém.

Đạp lên hư không cứ như đang đi trên đất bằng, mượn nhờ Lăng Ba Vi Bộ di chuyển trong ngập trời quyền ảnh, Vô Song vừa ôm Hoàng Dung vừa lùi.

Tất nhiên công kích của Thiên Đạo phi thường cường hãn, Vô Song kể cả biến về hắc giáp, kể cả mượn thiên địa lực lượng oanh kích đạo lực nhưng mà mỗi lần đánh nát một ‘đạo quyền’ toàn bộ xương cốt của hắn đều đang rung lên.

Vừa đánh vừa lùi, trên người Vô Song cũng phải chịu không ít quyền nhưng mà cũng may thân thể hắn đủ cường hãn, vẫn cứ mang Hoàng Dung an toàn hạ xuống đất.

Ngập trời quyền ảnh theo Vô Song đặt chân xuống đất cũng biến mất, thay vào đó lại là đạo kiếm.

Trước là vạn vạn đạo kiếm nhưng mà hiện tại số lượng đã ít đi rất nhiều, chỉ còn lại hơn ngàn thanh nhưng mà kích cỡ... cũng gấp đạo kiếm trước kia cả trăm lần.

Thiên Đạo dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vô Song như nhìn con kiến vậy.

“Quỳ xuống thần phục”.

Cả ngàn thanh đạo kiếm lần nữa oanh kích xuống, lần này uy lực so với cơn mưa đạo kiếm kia... chỉ sợ gấp mười lần.

Vô Song đã không thể tiếp tục ôm Hoàng Dung, hắn phân ra một đầu hắc long, nhẹ cuốn lấy nàng mà nâng lên ở sau lưng hắn, hai chân dang rộng, hai tay đưa ra, giữa hai tay của hắn xuất hiện một lớp màng chằn vô hình.

Đây đương nhiên cũng là tuyệt kỹ võ học – Đấu Chuyển Tinh Di.

Công bằng mà nói, tất cả thủ đoạn công kích của Thiên Đạo thật ra không khác gì chiêu thức võ học chỉ là uy lực cùng chất lượng hơn xa mà thôi.

Đấu Chuyển Tinh Di quả thực vẫn có thể giữ lại điểm mạnh nhất của nó – Tá Lực Đả Lực.

Mượn Đấu Chuyển Tinh Di bảo hộ, lại lấy bốn đầu hắc long quấn thân, hai tay Vô Song liên tục vũ động nhưng mà hắn vẫn phi thường chật vật, không ít lần Đấu Chuyển Tinh Di không thể kháng cự được đạo kiếm, để đạo kiếm trực tiếp cắt lên người Vô Song.

Nếu không có hắc long dùng ma hỏa thủ hộ, một thân hắc giáp của hắn đã sớm bị phá hủy.

Một đợt đạo kiếm này, sinh sinh khiến Vô Song lùi lại hơn ngàn bước mới có thể vượt qua nhưng mà vượt qua xong thì sao?, trên bầu trời lại xuất hiện đạo kiếm.

Không phải vạn vạn thanh, không phải ngàn thanh, chỉ là trăm thanh kiếm.

Mỗi thanh đạo kiếm... nhìn cứ như một thác nước treo ngược trên trời vậy, có thể dùng từ khổng lồ đề hình dung.

Thiên đạo vẫn nhìn Vô Song bằng con mắt kia bất quá câu nói cũng có chút thay đổi.

“Ta đã nương tay 2 lần, đừng thách thức giới hạn của ta “.

“Thần phục ta, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bằng không ta trực tiếp luyện chế con bé kia làm sinh khôi, luyện chế toàn bộ bằng hữu của ngươi thành sinh khôi, khi đó ngươi hối hận cũng muộn rồi “.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.