Chương trước
Chương sau
Đế vị có kiêu ngạo của đế vị nhưng đế vị cũng phải có ánh mắt của đế vị.

Đám người trong trận doanh võ lâm thú thật, Nhật Nguyệt Tôn Giả chưa từng để vào mắt.

Lý do duy nhất để bọn họ mất công dùng miệng lưỡi nói chuyện với Mục Niệm Từ chỉ là vì không muốn gây rắc rối, không muốn nửa đường xuất hiện "Trình Giảo Kim" mà thôi.

Sau khi Lý Thu Thủy nửa đường phá hủy kế hoạch, cả hai căn bản cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp giết Lý Thu Thủy lại cướp Mục Niệm Từ là được.

Trong mắt hai người, cho dù toàn bộ đám ngũ tuyệt trong trận doanh cùng lên, kết quả cũng không khác gì nhiều.

Đây là sự kiêu ngạo của đế vị.

Tất nhiên lúc này thì có chút khác, bất kể Nhật Tôn Giả hay Nguyệt Tôn Giả đều cảm thấy những đường kiếm khí huyền phù giữa trời kia đáng sợ bậc nào, tuyệt đối khiến cả hai dựng tóc gáy.

Hai người cũng sẽ không thật sự sợ kiếm khí kia, nhưng đối với người đưa kiếm khí vào trong cơ thể Lý Thu Thủy thì nhất định không thể không sợ.

Hai người sống đến từng tuổi này, cũng chưa nhìn thấy kiếm khí đáng sợ như vậy bao giờ.

Đấy còn là kiếm khí đưa vào trong cơ thể Lý Thu Thủy, nếu chân thân tự mình giá lâm, tự mình xử kiếm, hai người nghĩ tới cảnh này đều không rét mà run.

Càng lo lắng, hai người càng muốn kết thúc sớm việc này.

Chỉ có cách điên cuồng đánh tới, hủy diệt luôn 8 đạo kiếm khí còn lại, sau đó bắt cóc Mục Niệm Từ rồi rời đi mà thôi.

Đương nhiên cả hai cũng biết, kẻ để kiếm khí trong người Lý Thu Thủy có mạnh hơn nữa cũng không qua được"chủ nhân " của mình, có chủ nhân chống lưng, bọn họ chưa chắc đã sợ đắc tội kẻ kia, trời sụp còn có người chống lưng không phải sao?, hơn nữa chủ nhân của bọn họ chính là ông trời.

Nhật Tôn Giả tay cầm Thánh Hỏa Lệnh, ánh mắt hoàn toàn là coi khinh quần hùng võ lâm, nắm Thánh Hỏa Lệnh một đường lao tới.

Thánh Hỏa Lệnh vật này cực kỳ không tầm thường, nó không chỉ kiên cố gần như không thể phá hủy, nó còn có tác dụng rất lớn cho người đi theo con đường dương cương uy mãnh.

Chỉ cần đưa vào bên trong đủ dương cương nội lực, đủ để thắp sáng thánh hỏa lệnh, thứ này sẽ triệt để ‘phát hỏa’, triệt để khuếch đại uy năng chưởng pháp, sinh ra chân chính hỏa diễm.

Thánh vật đệ nhất Ba Tư, căn bản không thể coi thường.

Đối với quần hùng mà nói, Nhật Tôn Giả khinh thường để vào mắt.

“Quang Minh Thánh Hỏa – Viêm Long Vô Song”.

Thánh Hỏa Lệnh rực sáng, hỏa long lại hiện thế, theo một động tác ‘chém’ của Nhật Tôn Giả, nguyên một đầu hỏa long lao về phía quần hùng.

Nhìn hỏa long lao tới, cho dù mạnh như Hoàng Dược Sư cũng cảm thấy kinh sợ.

Hoàng Dược Sư từng đối đầu với Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công nhưng đầu hỏa long này còn cho ông cảm giác mạnh gấp 10 lần, uy mãnh tuyệt luân.

Hoàng Dược Sư còn đang không biết phản ứng ra sao thì Kiều Phong đã bất chấp, bước lên một bước, hai tay hướng lên cao, nội lực bành trướng.

“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Kháng Long Hữu Hối”.

Cùng một chiêu Kháng Long Hữu Hối, tinh tế không bằng Hồng Thất Công nhưng uy lực ẩn ẩn còn cao hơn 1 đầu.

Tất nhiên một chiêu Kháng Long Hữu Hối của Kiều Phong căn bản không thể cản được hỏa long uy mãnh kia.

Chỉ thấy Hoàng Dược Sư cũng nhanh chóng làm ra quyết định, cổ tay nhẹ chuyển, dồn toàn bộ nội lực mà đánh ra.

“Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng”.

Hoàng Dược Sư cùng Kiều Phong đi đầu công kích, những người còn lại đương nhiên biết làm gì tốt nhất, ví dụ như thầy trò Thượng Quan Kiếm Nam cùng Cừu Thiên Nhận tựa sát lưng vào nhau, đồng thời đánh ra hai chưởng ‘Thiết Chưởng Thần Công”.

Trác Bất Phàm ở sau Cừu Thiên Nhận cũng xuất kiếm, kiếm thế như rồng, đi sau mà đến trước.

“Truy Phong Kiếm”.

Kiếm của Trác Bất Phàm thực sự rất nhanh, chỉ nghe tiếng gió vang lên, kiếm khí đã xé không mà tời.

Không phải ngẫu nhiên Trác Bất Phàm ở biên cương phương bắc được phong tặng hai chữ ‘Kiếm Thần’.

So với những người này thì Đàm Công – Đàm Bà lại tỏ ra yếu hơn rất nhiều, hai người đến cả khí thể của hỏa long cũng khó mà chịu nổi, trực tiếp lựa chọn lùi lại.

Tất nhiên liên thủ lực lượng của 5 vị ngũ tuyệt cao thủ, oanh kích lên hỏa long đang lao tới vẫn là không thể, toàn bộ 5 người trực tiếp bị đánh bay đi, cũng may việc làm của họ không phải là vô ích, hỏa long sau khi cắn nuốt tất cả công kích lao về phía mình, uy lực đã có vài phần giảm bớt.

Ngay cả như thế Trác Bất Phàm cùng Thượng Quan Kiếm Nam miệng đều có máu tươi chảy xuống, trái lại Cừu Thiên Nhận dĩ nhiên một mặt hồng hào, vừa nhìn đã thấy không chịu tổn hại quá nhiều.

Kiều Phong cùng Hoàng Dược Sư thì không cần nói, Kiều Phong đạp về phía sau 7 bước, mỗi bước đều như in thẳng xuống nền gạch, mỗi bước trực tiếp đưa kình lực xuống mặt đất, làm nền gạch như nát vụn sau đó khi dừng lại, sắc mặt như thường, không nhìn ra thương thế.

Hoàng Dược Sư thì thân hình như yến, nhẹ lướt trên mặt đất, phiêu phiêu tựa gió, nhẹ nhàng tựa mây, chỉ thấy cơ thể khẽ lùi, rất nhanh bình thường trở lại.

Mỗi người ở đây đều có biểu hiện khác nhau nhưng lại có chung một nhận thức, đấy là sợ hãi thực lực kẻ trước mặt.

Nhật Tôn Giả thấy một đòn đắc thủ liền cười lớn.

“Đám phế vật”.

Tay nắm Thánh Hỏa Lệnh, Nhật Tôn Giả không kiêng nể gì hơn nữa thân hình cũng chuẩn bị động, hắn muốn giáp công.

Nhật Tôn Giả làm người cuồng ngạo, khinh thường thiên hạ nhưng hắn chính là có chân tài thực học.

Nhật Tôn Giả vừa nhìn cũng hiểu ai mạnh ai yếu, bằng một cái Thánh Hỏa Lệnh đập xuống, giết chết Đàm Công Đàm Bà cũng là dễ hiểu.

May mắn là ngay khi hắn chuẩn bị động thủ, hắn liền kinh ngạc mà quay đầu lại.



Chỉ thấy Nguyệt Tôn Giả cũng đang chật vật lùi lại, hơn nữa bao quanh Nguyệt Tôn Giả chính là vô biên vô tận đao khí.

Nguyệt Tôn Giả đến cả đao vực cũng mở ra, nhưng trước mặt hư ảnh kiếm khí như thật như ảo dĩ nhiên vẫn cứ ăn quả đắng.

“Kệ đám bọn chúng, kiếm khí này quá mức cường đại, nếu chúng ta không liên thủ trấn áp, chỉ sợ có biến”.

Nguyệt Tôn Giả thở hổn hển mà nói, 8 đạo kiếm khí huyền phù giữa trời lúc này chỉ còn có 7 nhưng ngay cả thế hắn vẫn kinh hãi vô cùng.

Mở ra cả đao vực vẫn bị đường kiếm khí kia ngạnh sinh bắn ngược trở lại, vậy nếu chân thân tiến đến, chẳng nhẽ lấy thủ cấp của hắn trong vòng 1 chiêu?, nghĩ đến điẻm này nội tâm Nguyệt Tôn Giả không rét mà run.

Nhật Tôn Giả nghe đồng đội mình nói, nội tâm cũng không vui, hắn đang trải nghiệm cảm giác tàn sát thiên hạ cao thủ, đang cực kỳ kích động bất quá hắn cũng hiểu cái gì nên, cái gì không nên.

Hắn hay Nguyệt Tôn Giả đều có tự tin đủ sức hủy hết đám kiếm khí kia nhưng mà hủy trong bao lâu?, bọn họ là đang tấn công trận doanh võ lâm, một trong tam đại trận doanh của nhân loại, đây là hành động khiêu kích nhân loại tại Ma Sơn.

Nhật Tôn Giả mạnh mẽ xoay người, tay nắm Thánh Hỏa Lệnh, thân hình như biến thành hỏa nhân, mạnh mẽ lao tới.

“Thánh Hỏa Lệnh – Địa Ngục Viêm Long”.

Thánh Hỏa Lệnh lần này lại càng sáng hơn, đến mức cổ tay Nhật Tôn Giả còn đang run lên.

Lần này không còn hỏa long, không còn bất cứ một loại hư ảnh nào hiện ra nhưng người ngu cũng nhìn thấy bên trong Thánh Hỏa Lệnh đang nén một loại nội lực kinh khủng, một chiêu này đập xuống tựa như diệt thế, đủ sức đánh nát thân thể bất cứ một ngũ tuyệt cao thủ nào ở đây.

Nguyệt Tôn Giả đương nhiên cũng không thể không động, hai tay làm đao, hắn điều động toàn bộ đao khí của bản thân mình, ngưng tụ đao khí thành một thanh chân thực đao.

“Bái Nguyệt Đoạn Hồn Đao”.

_________________

Thú thật, người duy nhất không hiểu gì chính là Lý Thu Thủy.

Nàng vốn tưởng mình phải chết thì thứ kiếm khí kinh khủng này hiện ra.

Nếu nàng biết thứ này tồn tại trong người mình thì cũng thôi đi nhưng nàng căn bản không biết, hơn nữa nàng còn không đoán ra là ai để thứ này trong cơ thể mình.

Tất nhiên nàng hiện tại cũng nghĩ kỹ, nàng liền nghĩ tới A Thanh, có lẽ trong mắt nàng cũng chỉ có A Thanh có kiếm pháp bậc này, trong nội tâm không khỏi âm thầm cảm kích A Thanh tiền bối.

Dĩ nhiên nàng cũng nghĩ tới Độc Cô chỉ là nàng không biết tên Độc Cô, còn không rõ võ công của Độc Cô là gì, vũ khí là cái gì vì vậy nàng trái lại không dám đoán bừa.

Một mặt Lý Thu Thủy cảm khái A Thanh cường đại nhưng một mặt cũng sầu lo vô cùng, nàng tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm nhưng nàng có thể đỡ được bao lâu?, kiếm khí kia có thể vì nàng ngăn cản bao lâu?.

______________

Trong sân lúc này cảnh tượng cực kỳ thú vị.

Đám ngũ tuyệt của liên minh thì căn bản không biết làm cái gì, chỉ có thể trở thành khách qua đường mà nhìn trận chiến không thuộc phạm trù của bọn họ.

Ở giữa sân thì Nhật Nguyệt Tôn Giả điên cuồng công kích những đạo kiếm khí kia, một thân tuyệt học mỗi chiêu mỗi thức hiển lộ ra làm người thấy mà kinh.

Đương nhiên làm người kinh hãi nhất vẫn là từng đạo kiếm khí huyền phù giữa trời.

Người kích động nhất ở đây chính là Trác Bất Phàm.

Nếu không phải chỗ này có người, nếu không phải địch nhân còn tại, hắn thậm chí còn muốn quỳ bái thứ kiếm khí kia.

Là kiếm đạo cao thủ, là người sống vì kiếm, hiểu cho kiếm.

Trác Bất Phàm cảm nhận một cỗ tang thương, một cỗ kiêu ngạo trong từng thanh kiếm hư ảo kia.

Hắn cảm nhận được một loại bễ nghễ, một loại vô địch, một loại coi thường thiên hạ quần hùng.

Đế vị thì sao?, bản tọa chỉ dùng kiếm ý, sinh sinh khóa chết hai tên đế vị cao thủ.

Đế vị thì sao?, còn chưa có tư cách cho bản tọa đụng kiếm.

Đây chính là cảm giác lúc này của Trác Bất Phàm, hắn như hiểu lời kiếm ý nói, hiểu sự cao ngạo, hiểu sự khinh thường thế gian kia.

Trác Bất Phàm lúc này không khỏi thở ra một hơi, nội tâm kịch liệt rung động.

Hắn được gọi là Kiếm Thần nhưng mà cái danh hiệu này, đứng trước chủ nhân từng đạo kiếm khí kia... căn bản không có mặt mũi nào.

Tất nhiên kiếm khí có cường hơn nữa thì cũng có hạn, cũng có điểm cuối.

Nhật Nguyệt Tôn Giả liên thủ, rốt cuộc cũng đánh nát toàn bộ kiếm ý đang bảo vệ Lý Thu Thủy.

Đáng tiếc Nhật Nguyệt Tôn Giả tốn quá nhiều thời gian.

Ngay khi Nhật Nguyệt Tôn Giả muốn cướp Mục Niệm Từ trong tay Lý Thu Thủy thì lại có một tia kiếm khí xuất hiện.

Vẫn là cỗ kiếm ý kia, phá không mà đâm xuống.

Nếu không phải Nhật Tôn Giả nhanh chân lùi lại, cánh tay hắn chỉ sợ bị kiếm khí đáng sợ sinh sinh chém đứt.

Nhật Tôn Giả không khỏi chửi ầm lên.

“Mẹ kiếp, như thế nào còn nữa?”.

Lúc này huyền phù trước người Lý Thu Thủy, dĩ nhiên vẫn còn thứ kiếm khí kia, vẫn còn thanh kiếm mờ mờ ảo ảo kia, hơn nữa còn đến 3 thanh.

Nguyệt Tôn Giả nội tâm trầm lại nhưng mà hắn cũng không để ý đến kiếm khí mà đang nhìn một nam tử đạp không mà đứng.

Nam tử này đang ở ngay trên đầu Lý Thu Thủy.

Nhìn thấy nam tử, Nguyệt Tôn Giả không khỏi thở dài một hơi mà cảm thấy may mắn.

Hắn nhận ra nam tử kia, cũng vì nhận ra nên hắn biết đây chắc chắn không phải chủ nhân thứ kiếm khí khủng bố vừa rồi.

Cái này có thể coi là vạn hạnh trong bất hạnh.

Lý Thu Thủy mắt đẹp khẽ chớp, ngày hôm nay với nàng như mộng vậy.

Đầu tiên 9 đạo kiếm khí không biết từ đâu mà ra, ngay lúc nàng tưởng phải chết thì nó xuất hiện bảo vệ tính mạng nàng.

Tiếp theo khi 9 đạo kiếm khí bị đánh nát, nàng lại tưởng mạng mình đến đây là tận thì lại có 3 đạo kiếm khí tương tự hiện thế.

Đây là cái tình tiết gì?.

Lý Thu Thủy đương nhiên cũng nhận ra bên cạnh mình có người, nàng không khỏi nhìn lại kẻ kia.

Người này hạ thân xuống, đứng chắn trước người Lý Thu Thủy, vẻ mặt tự nhiên, khí định thần nhàn.

Một thân trang phục mang theo hai màu chủ đạo, màu trắng cùng màu xanh dương.

Mái tóc đen búi cao, thân hình cao lớn nhưng lại lộ ra cân bằng.

Khuôn mặt trắng, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung, khuôn mặt anh tuấn bất phàm lộ ra vẻ tự tin cường đại cùng ánh mắt sâu thẳm, ánh mắt như đang ẩn chứa cả thiên hạ bên trong.

Nam tử này Lý Thu Thủy cũng nhận ra.

Ở đây ngoài nàng còn có Bắc Cái Hồng Thất Công cùng Đông Tà Hoàng Dược Sư nhận ra.

Ngũ Bá đệ nhất nhân, Trung Thần Thông – Vương Trùng Dương.

Vương Trùng Dương một thân đạo bào, hắn không nhìn Nhật Nguyệt Tôn Giả, ánh mắt tựa như đang hồi tưởng.

Hắn quay lưng về phía Lý Thu Thủy nhưng giọng nói lại như vang lên ngay cạnh bên tai nàng.

“Năm xưa, tiền bối tặng ta một hồi tạo hóa, đồng thời để lại cho ta chín đạo kiếm khí”.

“Năm xưa tuổi trẻ bồng bột, còn chưa biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, không biết bao lần tự đẩy mình vào nguy hiểm, là chín đạo kiếm khí này cứu ta”.

“30 năm, từ chín đạo kiếm khí chỉ còn lại 3 đạo, cũng may không phụ lòng tiền bối trợ giúp Vương Trùng Dương ta đã rất lâu không phải để kiếm khí hộ chủ”.

“Lý tiên tử, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi gặp tiền bối khi nào chăng? “.

Lời của Vương Trùng Dương dĩ nhiên là truyền âm nhập mật, người bên ngoài không thể nghe thấy.

Lý Thu Thủy bị Vương Trùng Dương hỏi, trong lòng liền có nghi hoặc, sau đó rất nhanh chuẩn bị báo ra tung tích của A Thanh với Vương Trùng Dương thì hai vị Nhật Nguyệt Tôn Giả đã cướp lời nàng.

Nguyệt Tôn Giả ánh mắt ngưng trọng nhìn Vương Trùng Dương nhưng mà hắn thực sự không coi đây là truyện lớn.

Vương Trùng Dương hiện tại là đạo giáo đệ nhất nhân nhưng mà cũng chỉ thế mà thôi.

Rất nhiều năm trước, đạo giáo đệ nhất nhân là Hoàng Thường, nếu Hoàng Thường hôm nay hiện thân thì hắn còn nể trọng vài phần nhưng Vương Trùng Dương còn chưa đủ tư cách.

Vương Trùng Dương cậy có Lâm Triều Anh bên cạnh, hai vợ chồng bằng một bộ Song Kiếm Hợp Bích phối hợp hoàn mỹ với nhau liền có thể ngang hàng đế vị cao thủ nhưng so với đế vị chân chính vẫn luôn có khoảng cách nhất định huống hồ hiện tại Vương Trùng Dương chỉ đến một mình?.

“Trùng Dương Chân Nhân, ta lần này đến Trung Nguyên chỉ vì nữ tử họ Mục kia, nếu ngươi thức thời tốt nhất lùi lại, bản tọa không muốn đối nghịch cùng ngươi, lại càng không muốn đối nghịch với nhân sĩ võ lâm trung nguyên”.

“Đưa nữ nhân họ Mục cho bản tọa, bản tọa liền rời đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng thế nào?”.

Nguyệt Tôn Giả nói xong, Nhật Tôn Giả liền tiếp lời.

“Hừ, Trùng Dương tiểu tử, nếu là Hoàng lão tặc ở đây bản tọa nể mặt lão tặc kia 3 phần, nhưng là tiểu tử ngươi thì chưa đủ tư cách, thức thời vẫn là lùi lại, nếu không đừng trách Thánh Hỏa Lệnh của bản tọa không lưu tình”.

Vương Trùng Dương nhìn Nhật Nguyệt Tôn Giả không khỏi nheo mắt lại.

Nhật Nguyệt Tôn Giả hiện tại mạnh hơn quá nhiều quá nhiều so với nhận thức của Vương Trùng Dương.

Vương Trùng Dương từng đánh bại Đồng Mỗ mà Nhật Nguyệt Tôn Giả cùng lắm chỉ ngang ngửa Long Mộc Đảo Chủ, còn yếu hơn Đồng Mỗ một chút, ấy vậy mà hiện tại... đối phương cho Vương Trùng Dương cảm giác đang đối mặt với đế vị cao thủ.

Tất nhiên ai cũng có bí mật, không phải sao?.

Vương Trùng Dương làm người cho kẻ khác cảm giác hòa ái nhưng hắn tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.

Nếu là bình thường hắn có thể còn quan tâm lời nói đối phương, cùng đối phương hỏi cho ra lẽ nhưng mà hiện tại?, mơ tưởng.

Vương Trùng Dương nhìn Nhật Nguyệt Tôn Giả đứng gần đó, chậm rãi mà đáp.

“Cút”.

Không ai ngờ Vương Trùng Dương nói ra câu này, Nguyệt Tôn Giả còn tốt chứ Nhật Tôn Giả sắc mặt không che dấu được nổi sát khí.

Hắn không ghét Phật Gia cho lắm, hắn từ trước đến nay ghét nhất Đạo Gia.

“Bằng một cái ngũ tuyệt đỉnh phong, trong mắt bản tọa chỉ là kiến hôi, ngươi còn chưa đủ tư cách”.

Nắm Thánh Hỏa Lệnh, hắn muốn ngay lập tức đánh chết Vương Trùng Dương nào ngờ lại có một âm thanh như ẩn như hiện vang lên.

“Trùng Dương đạo hữu không đủ tư cách, vậy lão nạp không biết có đủ không?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.