Chương trước
Chương sau
Nói về thế lực bên ngoài Trung Nguyên quả thực có rất nhiều.

Có Đại Tuyết Sơn – Tuyết Sơn Phái.

Có Thiên Sơn – Linh Thứu Cung.

Có Bạch Đà Sơn – Bạch Đà Sơn Trang.

Có Tây Vực – Mật Tông

Những môn phái này thực lực đều không yếu đặc biệt là Linh Thứu Cung hay Mật Tông, thậm chí hai đại phái này chưa hẳn đã dưới Cái Bang cùng Thiếu Lâm tuy nhiên về mặt ‘chính trị’ thì lại có chút chưa đủ.

Cho dù ở toàn bộ Tây Vực, Mật Tông cũng có ảnh hưởng rất lớn nhưng còn chưa đủ để can thiệp tới quyết định quốc gia, cái này cũng như Thiếu Lâm vậy, chủ trì Thiếu Lâm đến cả tư cách vào triều còn không có chứ đừng nói cai thiệp quốc gia đại sự.

Những môn phái này có thể gọi là một phái võ lâm, được gọi chung là Ẩn Tông,

Thế lực bên ngoài Trung Nguyên còn có một loại tên gọi khác để phân biệt với Ẩn Tông, gọi là Dị Tông.

Dị Tông có thể có nhiều, có thể ít cũng như Ẩn Tông vậy tuy nhiên nhắc đến Dị Tông thì phải nhắc đến 4 thế lực sau.

Nhất Phẩm Tây Hạ.

Minh Giáo Ba Tư.

Bái Nguyệt Phù Tang.

Thiên Long Đại Lý.

_________________

Tại sao lại gọi là Ẩn Tông?, nếu coi Trung Nguyên là thiên hạ vậy những môn phái nằm ngoài thiên hạ liền gọi là ẩn thế, tức Ẩn Tông.

Về phần Dị Tông, cái danh từ này cũng không phải là kỳ thị mà để nói những môn phái dạng này cũng không thể dùng luật giang hồ để hình dung, không thể coi là môn phái giang hồ.

Ví dụ như Nhất Phẩm Đường chẳng hạn, bảo Nhất Phẩm Đường phái toàn bộ cao thủ ra, chắc chắn cũng không phải đối thủ Thiếu Lâm Tự, thậm chí Tảo Địa Thần Tăng không cần ra tay, cao thủ Thiếu Lâm cũng dễ dàng giải quyết Nhất Phẩm Đường... về mặt lý thuyết thì chính là như vậy.

Về mặt thực tế, Nhất Phẩm Đường cao thủ có thể không có bao nhiêu nhưng Nhất Phẩm Đường Chủ – Lý Thu Thủy chỉ cần hạ lệnh liền có 5 vạn hùng binh Tây Hạ đi theo, vậy Thiếu Lâm đánh kiểu gì?, căn bản không thể là đối thủ.

Những Dị Tông này mạnh không nằm ở việc có bao nhiêu cao thủ, bọn họ mạnh ở việc có thể điều động vật lực quốc gia, có thể ảnh hưởng đến lựa chọn quốc gia, có thể làm thay đổi cán cân về chính trị, đây là thức đặc quyền các môn phái trên giang hồ không thể so sánh.

Thời đại này cũng không có ‘đại hội giao lưu’, khó mà biết được các môn phái ngoài Trung Nguyên thực lực rốt cuộc đến đâu nhưng chung quy vẫn tạo thành thường thức, đắc tội Ẩn Tông còn có thể nhưng nhất định không nên đắc tội Dị Tông.

Dĩ nhiên Dị Tông hay Ẩn Tông chỉ là cái tên hiểu ngầm của võ lâm Trung Nguyên, cũng không dám mang ra trực tiếp xưng hô với cao thủ vực ngoại.

Lần này hắc y nhân tự xưng Bái Nguyệt Giáo Chủ tiến đến, không cần xét mạnh yếu nhưng địa vị của hắn chắc chắn không dưới Lý Thu Thủy hiện nay.

Thượng Quan Kiếm Nam không dám chậm trễ, xoay người liền tiến vào bên trong, báo cho Hồng Thất Công.

Hồng Thất Công nghe tin lại càng không dám chậm trễ, lập tức tới tiếp đón hai vị khách nhân mới tới này.

Tại thời điểm này, nói về quốc lực thì Phù Tang Quốc cũng không quá mạnh mẽ, thua khá xa so với Tây Hạ của Lý Thu Thủy nhưng mà Phù Tang lại có địa lợi tương đối đặc biệt.

Phù Tang bốn mặt đều giáp biển, cùng với Cao Ly đều được coi là đảo quốc.

Cao Ly hiện tại vẫn là tiểu quốc, có thể tạm bỏ qua, nhưng Phù Tang đã lớn mạnh hơn Cao Ly nhiều.

Bản thân Phù Tang cũng đã có lực lượng quân đội riêng, tất nhiên nhắc đến Phù Tang đều sẽ nói đến võ sĩ đạo (Samurai) hay nhẫn giả (Ninja) gì gì đó nhưng trong mắt quân vương chân chính, bọn họ chỉ nhìn thấy hải quân của Phù Tang.

Lực lượng trên biển của Phù Tang thực sự rất mạnh, mạnh còn hơn cả thủy quân Đại Tống.

Thủy quân Đại Tống đánh trên sông còn được, ra biển căn bản không chịu nổi hải quân Phù Tang, đương nhiên trên lý thuyết, Phù Tang không có hải quân, bọn họ gọi đám người này là hải tặc.

Chính quyền Phù Tang sẽ không công nhận đây là quân đội quốc gia, về phần hải tặc Phù Tang sẽ hoạt động trên những vùng biển của chính Đại Tống, chuyên cướp hàng hóa thương nghiệp rồi mang về Phù Tang.

Đại Tống đương nhiên cũng rất muốn trả đòn Phù Tang nhưng biết làm sao?, người ta ở giữa biển, đánh là đánh không xong, chưa kể Đại Tống đã dầu hết đèn tắt, ốc còn không lo nổi mình ốc, sức đâu uy hiếp Phù Tang?, rốt cuộc cũng đành mặc kệ.

Cái cảm giác năm lần bảy lượt bị người gây sự, bị người đánh mà không làm gì được, vô hình chung khiến người Phù Tang trong mắt người Trung Nguyên cũng chẳng tốt đẹp gì.

So với Tây Hạ chí ít còn có quan hệ thông thương, còn có giao tình thì những quốc đảo trên biển như Phù Tang với Cao Ly mới thực sự bị coi là ‘dị quốc’.

Lại nói Hồng Thất Công, rất nhanh bước ra, ông lúc này vừa ra đến cửa thành liền đã cảm nhận khí tràng rất lớn của hồng y nhân đồng thời cũng thấy hắc y nhân đang nhìn mình.

Hồng Thất Công nhìn thấy cả hai người này, không khỏi âm thầm hít vào một hơi khí lạnh.

Hai người này ông đều nhìn không thấu, giống hệt như Thượng Quan Kiếm Nam vậy.

Hồng Thất Công không khỏi đối với bọn họ lại kính trọng hơn một phần.

“Lão phu Hồng Thất Công, nay mà minh chủ Võ Lâm trận doanh, không biết vị nào là Bái Nguyệt Giáo Chủ?”.

Hắc y nhân nghe vậy liền tiến tới một bước, sau đó khẽ gật đầu cùng Hồng Thất Công.

Hồng Thất Công thấy vậy cũng gật đầu theo, lại hỏi.

“Không biết cao tính đại danh của các hạ?”.

Hắc y nhân im lặng một chút, rồi chậm rãi mở miệng.

“Thiên Vũ Chính Tắc, ngươi gọi ta là Nguyệt Tôn Giả là được rồi, không cần gọi tính danh của ta”.

Nói xong, Nguyệt Tôn Giả lại chỉ về hồng y nhân sau lưng, lại đối với Hồng Thất Công giới thiệu.

“Hắn họ Hoăc, là Minh Giáo giáo chủ, ngươi cũng gọi hắn Nhật Tôn Giả là được “.

Hồng Thất Công lần này không khỏi run lên, cẩn thận nhìn về phía hồng y nhân họ Hoắc.

Nói đến Minh Giáo đương nhiên là Minh Giáo Ba Tư dù sao Trung Nguyên hiện nay đã không còn Minh Giáo.

Minh Giáo trước kia ở Đại Tống quả thật tồn tại, nó xâm nhập vào Trung Nguyên từ thời Võ Chiếu – Võ Tắc Thiên hoàng đế nhưng mà với tư cách dị giáo, cũng khó mà phát triển, Minh Giáo phát triển rầm rộ nhất có lẽ là khoảng thời gian vài chục năm trước.

Đáng tiếc Minh Giáo lấy tín ngưỡng của mình thu môn đồ, cái này vốn không sai dù sao Phật Giáo không phải là cũng làm thế sao?, đáng tiếc lại đụng phải huyền môn đạo gia chánh tông cao thủ – Hoàng Thường.

Hoàng Thường là đại diện cho huyền môn đạo gia, bản thân Hoàng Thường liền cho là Minh Giáo lừa người dối mình, mị hoặc dân chúng Trung Nguyên, cái này vốn không do đúng sai, chỉ là tín ngưỡng khác nhau mà thôi, thế là Hoàng Thường động thân diệt Minh Giáo.

Minh Giáo khi đó cũng đủ cứng, không rõ dùng cách gì lại đả động võ lâm nhân sĩ, cùng Hoàng Thường một trận chiến.

Minh Giáo sau đó thảm thương, chỉ có thể phong sơn ẩn thế nhưng chưa hề bị diệt, về phần Hoàng Thường bị sao cũng không cần nói nữa.

Việc tiếp theo mới là chí mạng với Minh Giáo, bởi vì Minh Giáo khiến triều đình Đại Tống khi đó ngứa mắt với võ lâm nhân sĩ, đến cả gia đình của mệnh quan triều đình cũng dám giết, đến cả mệnh quan triều đình cũng dám không coi vào đâu, thế là triều đình tự phái đại quân đi diệt Minh Giáo.

Nên nhớ Đại Tống lúc đó không phải Đại Tống phế vật như hiện tại.

Kết quả thì võ lâm tiêu điều, kẻ chết người thương, rất nhiều giáo phái bị xóa khỏi võ lâm hoặc trực tiếp quy ẩn.

Minh Giáo là khỏi nguồn của tất cả, đương nhiên bị quân đội Đại Tống nhổ tận gốc bất quá thỏ khôn đào ba hang, vẫn có một phần tinh anh Minh Giáo chạy ra khỏi cuộc thảm sát.

Sau đó các thế lực võ lâm cũng nổi giận, bọn họ đương nhiên không dám chống lại triều đình liền quy hết cho Minh Giáo cùng Hoàng Thường, là nguyên nhân chính gây ra màn tinh phong huyết vũ này.

Hoàng Thường đã mất tích, cả nhà thì đã chết, từ đó Minh Giáo tất nhiên ôm trọn trách nhiệm, người Minh Giáo liền thành chuột chạy qua đường, ngừoi gặp người đánh.

Sau đó vài năm, toàn bộ chi nhánh của Minh Giáo bị diệt sạch, Trung Nguyên không còn Minh Giáo.

Hồng Thất Công không được trải qua cái thời đại đó nhưng tuổi tác ông cũng không nhỏ, cũng biết một số điều, Minh Giáo thời đại đó căn bản không yếu hơn nữa Minh Giáo Trung Nguyên cũng chỉ là một phần của Minh Giáo Ba Tư.

Hồng Thất Công có thể không rõ Bái Nguyệt Giáo mạnh bao nhiêu nhưng ông rõ ràng Minh Giáo mạnh bao nhiêu, Minh Giáo rất mạnh, chỉ sợ còn hơn cả Cái Bang.

Đối với hồng y nhân họ Hoắc, Hồng Thất Công lại không thể không chắp tay.

Tiếp theo hướng vể hai vị khách nhân này, hơi hơi mỉm cười.

“Hóa ra là hai vị cao nhân từ Phù Tang cùng Ba Tư, hạnh ngộ hạnh ngộ, hai vị có gì xin mời vào phủ chủ nói chuyện, mời”.

Hồng Thất Công làm ra thủ thế mời nhưng cả Nhật Nguyệt hai người căn bản cũng không động.

Cả hai nhìn nhau một chút, như thành thỏa thuận gì với nhau, Nguyệt Tôn Giả lùi lại cùng vị trí với Nhật Tôn Giả.

Nhật Tôn Giả thì lại tiến lên, lão nhân này cười gằn.

Nhật Tôn Giả một đầu tóc đỏ hoa râm, mái tóc dài nhưng lại lưa thưa vô cùng, thực sự rất quái dị.

Nhật Tôn Giả vẻ mặt già nua nhưng da dẻ hồng hao như da trẻ con, ánh mắt nóng rực như lửa.

Kẻ này thân cao chỉ khoảng 1m7, hoàn toàn coi như thấp bé nhưng khí tràng lại lớn kinh người.

Nhật Tôn Giả không nói câu nào, đối với Hồng Thất Công đang không hiểu gì, hắn tung ra một quyền.

Quyền kình như mang theo hỏa diễm, Hồng Thất Công lập tức tái mặt, tuy nhiên quyền này không nhanh, ông ta rất nhanh cũng có thể né tránh.

Hồng Thất Công cho dù hiền lành cũng không khỏi tức giận, ông đã cho đối phương đủ mặt mũi, dĩ nhiên đối phương còn muốn công kích?.

“Nhật Tôn Giả?, ngươi muốn làm cái gì?”.

Giọng Hồng Thất Công quả thực đã phẫn nộ.

Nếu đối phương tấn công Thượng Quan Kiếm Nam thì cũng thôi, Hồng Thất Công còn có thể hòa hoãn hỏi xem thế nào nhưng đối phương rõ ràng động thủ với mình, với minh chủ trận doanh, đây là vấn đề danh dự toàn bộ trận doanh, cũng là danh dự võ lâm Trung Nguyên.

Nhật Tôn Giả chỉ cười nhếch miệng.

“Một quyền kia, là báo trước”.

Giọng hắn khàn khàn như sắp đứt hơi vậy, sau đó lại tiến lên một bước.

Hồng Thất Công lần này biết đối phương thực sự ra tay, lập tức cũng động thủ.

Chỉ nghe một tiếng long ngâm vang lên, khí thế như rồng.

Hồng Thất Công biến chiêu, không lùi mà tiến, một chưởng đánh ra.

“Kháng Long Hữu Hối”.

Nhật Tôn Giả thấy một chiêu này, ánh mắt híp lại, hắn đưa tay ra, năm ngón tay mở lớn.

Năm ngón tay tiếp xúc với hư ảnh hình rồng, sau đó cổ tay một xoay, tay hắn gạt một cái, dĩ nhiên một chiêu Kháng Long Hữu Hối bị hất văng ra.

Một đòn này khiến Hồng Thất Công sợ gần chết.

Kháng Long Hữu Hối kình lực khủng khiếp ra sao, Hồng Thất Công sao có thể không biết?.

Dùng tay không hất văng Kháng Long Hữu Hối?, một xoay cổ tay triệt tiêu kình lực?, Hồng Thất Công còn chưa tưởng tượng ra.

Năm xưa tương truyền có kẻ gọi là Mộ Dung Bác hùng cứ phương nam, giỏi nhất tá lực đả lực, bản thân luyện thành một bộ tuyệt học gọi là Đấu Chuyển Tinh Di.

Hồng Thất Công chưa có dịp giao thủ với Mộ Dung Bác nhưng mà theo ông cảm thấy, ngay cả Mộ Dung Bác muốn hất bay được Hàng Long của mình cũng không phải là việc dễ dàng, ấy vật mà Nhật Tôn Giả chỉ dùng một tay.

Nhật Tôn Giả hất bay Kháng Long Hữu Hối ra, tay phải xuất hiện hỏa diễm, cứ thế mà đánh tới.

Hồng Thất Công cũng không kịp lùi lại, chỉ có thể cứng đối cứng, lại một chiêu Hàng Long được đánh ra.

“Kiến Long Tại Điền”.

Bản ý của Hồng Thất Công, lấy một chiêu này hóa giải thế công của kẻ địch, sau đó lại dùng một chiêu Thần Long Bài Vỹ, tất có thể lui đối phương thậm chí còn đánh trọng thương Nhật Tôn Giả.

Kế hoach là không sai nhưng nào ngờ chưởng lực hai người vừa chạm nhau, Hồng Thất Công đã phun ra máu tươi, cả người lùi lại hơn 10 bước.

Nhật Tôn Giả ánh mắt càng ngày càng lăng lệ, lần này cả người hắn như bốc lên hỏa diễm vậy.

Chiêu hắn hất bay Hàng Long, đương nhiên là đỉnh đỉnh đại danh Càn Khôn Đại Na Di.

Về phần nội lực trên người hắn, chính là tuyệt học Minh Giáo – Quang Minh Thánh Hỏa Công.

Nội lực sục sôi đến tận cùng, cả người như biến thành hỏa nhân, biến thành vầng thái dương, chiêu chiêu đều mang theo hỏa diễm, uy lực vô cùng.

Cũng may cho Hồng Thất Công, Nguyệt Tôn Giả rốt cuộc ra tay, hắn đưa tay ra nắm lấy vai của Nhật Tôn Giả.

Nhật Tôn Giả khẽ nhíu mày nhưng cũng cảm thấy nơi này không thể đánh chết Hồng Thất Công, vì vậy cũng là thu tay.

Hồng Thất Công miệng phun máu tươi, đồng thời rất nhiều cao thủ trung nguyên cạnh đó cho dù kinh ngạc nhưng cũng đã rút kiếm ra, một bộ tất cả cùng lên.

Cũng may Nguyệt Tôn Giả đứng ra, cười cười, khóe miệng hắn cong lên rất có một loại mê hoặc.

“Thất Công một chiêu Hàng Long cũng luyện đến lô hỏa thuần thanh, đáng tiếc Nhật Tôn Giả đã chạm đến chữ đế, ngươi cố gắng hơn nữa cũng không thể rồi”.

Một chữ ‘đế’ quả thật trấn động toàn trường.

Tiếp theo Nguyệt Tôn Giả tiến lên một bước, thân pháp kẻ này... thực sự nhanh kinh khủng.

Hắn áp sát Hồng Thất Công, vỗ vai Hồng Thất Công mà cười cười.

“Thất Công, chúng ta vào bên trong nói chuyện”.

Cái gì là hạ mã uy?.

Cái này chính là hạ mã uy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.