Vô Song một đường đi theo Lãnh lên đến đỉnh Nhạc Sơn.
Nơi này là một công trình kiến trúc phật giáo rất lớn thậm chí đâu đâu cũng có thể nhìn thấy được tượng phật, buồn cười là một nơi đầy không khí phật giáo thế này lại là nơi tập trung đầu não của quỷ tộc.
Kiến trúc này rất lớn nên Vô Song cũng khó lòng mà biết được nơi đây là dành cho ai ở, toàn bộ quỷ tộc đứng trên Thất Vương cũng chỉ có Song Đế, bản thân Song Đế sao có thể ở trong một công trình lớn như vậy?, dù sao cả quãng đường bên dưới cũng đã thể hiện quỷ tộc không hiểu hưởng thụ như nhân loại, đến cả trình độ như Thất Vương cũng chỉ ở trong một nơi gọi là ‘tạm’ đối với ngũ tuyệt cường giả của nhân loại mà thôi.
Chính vì điểm này mà Vô Song tin tưởng công trình kiến trúc trước mặt chính là nơi được coi là Thần Điện, dẫu sao không khí trang nghiêm của nó thực sự có chút hơi hướng ‘thần’.
Lãnh vẫn không nói gì, Vô Song đương nhiên sẽ không hỏi, trên đường cũng không xuất hiện kẻ như Tu La Vương chặn đường, một đường đi tới.
Tại đỉnh núi vậy mà không có người nào, ít nhất cả quãng đường đi từ hành lang ngoài đến khu vực trung tâm, Vô Song đến cả một cái bóng cũng không thấy.
Cứ như thế đi thẳng một mạch, mãi cho đến khi Lãnh dừng lại trước một khoảng không, Vô Song cũng dừng theo.
Đây là một khoảng sân rất lớn nhưng lại không có bất cứ công trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3298001/quyen-2-chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.