Vô Song nâng Niệm Từ lên sau đó dùng hai tay nhẹ di lên huyệt thái dương của nàng, không bao lâu sau Niệm Từ liền tỉnh.
Niệm Từ vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt của Vô Song, ánh mắt liền khẽ chớp chớp, đáng yêu vô cùng.
Vô Song đối với nàng khẽ cười, nâng Niệm Từ đứng dậy rồi hỏi.
“Thương thế của nàng thế nào rồi?, cơ thể có thoải mái hơn không? “.
Mục Niệm Từ nghe vậy liền kiểm tra thân thể mình một chút, nàng là người học võ dù sao cũng phải tự hiểu được trạng thái thân thể của mình, làm ra vài hoạt động nhẹ nhàng, sắc mặt liền vui mừng hơn không ít.
“Thân thể ta... thực sự tốt hơn hôm qua quá nhiều, đau đớn vẫn còn nhưng thực sự có thể làm ra vài cử động nhẹ nhàng”.
Nghe được vậy, Vô Song liền nhẹ vỗ vào lưng Niệm Từ.
“Yên tâm, thân thể nàng chỉ biết càng ngày càng tốt, chúng ta đi thôi chứ?”.
Mục Niệm Từ hơi hơi đỏ mặt, nàng lúc này cũng có thể bước đi vì vậy gật đầu nhưng mà nàng tuyệt không hiểu thế nào là ‘đi’ trong miệng Vô Song.
Nàng vừa gật đầu xong đã thấy Vô Song cúi người, bế ngang nàng lên, ôm nàng vào trong ngực sau đó quay đầu về phía Cưu Ma Trí.
“Chúng ta xuất phát”.
Cưu Ma Trí thân là môt đời cao tăng, cũng chẳng có bất cứ ý nghĩ gì khi nhìn Vô Song cùng Niệm Từ âu yếm, chỉ nhẹ cúi đầu đáp.
“Vâng công tử”.
Cưu Ma Trí sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297963/quyen-2-chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.