Đêm tại Ma Sơn thực sự cũng không tệ, ít nhất có trăng có sao, không khí cũng cực kỳ dễ chịu.
Nếu không phải Vô Song vẫn có thể cảm nhận được ma khí mơ hồ xuất hiện hắn tuyệt đối cũng chẳng nghĩ đến mình đang ở trong Ma Sơn.
Giờ phút này, hắn có chút im lặng, ở bên cạnh hắn Mục Niệm Từ cũng là im lặng có điều ánh mắt nàng có biến hóa rất nhiều.
Có bất ngờ, có không thể tin nhưng càng nhiều là rung động.
Cũng chẳng biết im lặng bao lâu, Vô Song là người phá vỡ cái không khí khó xử này, hắn dùng một tay nâng cái đùi thỏ lên, hướng về phía nàng.
“Ngoan, ăn đi “.
Động tác này của hắn thật sự làm Mục Niệm Từ đỏ mặt, nàng ánh mắt chớp động nhìn Vô Song, rụt rè nói.
“Ngươi thật sự là Đông Phương Bạch?”.
Vô Song thản nhiên nhìn nàng rồi gật đầu.
“Chính xác”.
Mục Niệm Từ lại nghĩ nghĩ một chút, hướng ánh mắt nhìn về phía mái tóc của Vô Song.
“Màu tóc của ngươi không giống... tại sao tóc ngươi lại chuyển thành màu trắng rồi?”.
Khẽ cười, tay vẫn cầm cái đùi thỏ nâng lên.
“Lần đó là ta dịch dung, tóc của ta vốn màu trắng, ăn nhanh đi, nguội liền không ngon”.
Mục Niệm Từ vẫn dùng ánh mắt hứng thú rất lớn mà quan sát Vô Song. sai đó chậm rãi mở cái miệng nhỏ, khẽ cắn một cái, nàng rốt cuộc vẫn ăn rồi.
Nhìn cái miệng nhỏ của Mục Niệm Từ, Vô Song thật sự lại muốn hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297957/quyen-2-chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.