Một nữ nhân không còn gì cả.
Đây là nhận xét đúng nhất về Mục Niệm Từ hiện nay.
Không nhà không cửa, không nơi để đi, không nhà để về.
Không cha, không mẹ, đến cả cha nuôi cũng bỏ nhà mà đi.
Giờ phút này, đến cả tấm thân thanh bạch cũng không có.
Nàng thực sự có thể kìm hai hàng nước mắt hay không?, chỉ sợ bất cứ nữ nhân nào rơi vào hoàn cảnh của nàng, cũng không thể ngăn hai dòng lệ không chảy ra.
Mục Niệm Từ hiện nay trong đầu chỉ còn hình ảnh cuối cùng nàng thấy tại Yến Kinh.
Nàng thấy ánh mắt của phụ thân, nàng thấy máu, nàng thấy phụ thân đổ gục xuống.
Dương Thiết Tâm thật ra lúc đó chưa có chết, bằng vào y thuật của Vô Song hắn có thể cứu được Dương Thiết Tâm bất quá Vô Song sẽ không cứu Dương Thiết Tâm, hắn không có trách nhiệm và nghĩ vụ phải ra tay.
Dương Thiết Tâm theo cốt truyện vẫn còn có thể ‘thở’ vài hơi nữa, chí ít đến lúc Quách Tĩnh chạy đến thfi vẫn để lại được vài lời, đúng là Vô Song chém đầu Dương Thiết Tâm nhưng mà cũng chỉ coi là chấm dứt sớm vài hơi ‘thở’ của hắn mà thôi.
Dương Thiết Tâm chết, Vô Song tuyệt không có bất cứ cảm giác gì, Mục Niệm Từ cũng không biết Vô Song ra tay, trong mắt nàng phụ thân khi dùng mũi thương đâm vào mình, phụ thân đã chết.
Nàng lúc đó hoàn toàn bất lực, căn bản không thể bảo vệ được phụ thân, chỉ có thể đưa mắt ra mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297955/quyen-2-chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.