Chương trước
Chương sau
Vô Song lần đầu tiên được nhìn thấy đế vị cao thủ toàn lực chiến đấu bất quá hắn lúc này lại cười khổ không thôi.

Hắn nghĩ đối phương bẻ cành cây làm vũ khí là vì mình nói động đối phương hoặc đối phương cảm thấy mình có khả năng đáng để hắn động ‘kiếm’ chỉ là rốt cuộc Vô Song liền biết, đối phương là xuất kiếm đối với Ngu Trà cùng Diệu Đế, căn bản không liên quan gì đến hắn.

Đối phương cảm nhận được Ngu Trà cùng Diệu Đế tiến đến, cảm thấy kiếm khí đơn thuần không thể đả động được hai người này, vậy mới xuất kiếm, mới coi là xài vũ khí.

Trận chiến này cũng không kinh tâm động phách như Vô Song tưởng tượng, thậm chí... không biết dùng từ nào để hình dung mới tốt.

Lúc đầu Vô Song nhận thấy đối phương, hắn chỉ nghĩ đối phương khinh thường hắn, cảm thấy hắn như con kiến hôi căn bản không nguyện ý có quá nhiều cảm xúc nhưng mà hiện nay thì khác, đối phương cho Vô Song cảm giác không giống con người.

Ánh mắt không có tiêu cự, ánh mắt thủy chung chưa từng nháy lấy một cái, ánh mắt thủy chung vô hồn, chưa từng lay động.

Từ đầu đến cuối cũng chưa nói một câu này, kiếm khí tung hoành tưởng như rất mạnh, công thủ hoàn mỹ không có bất cứ sai lầm nào nhưng chung quy cứ cho Vô Song cảm giác không đúng.

Vô Song đã đọc qua Cửu Âm Chân Kinh, vì đọc qua nên hắn cực rõ về cơ thể con người, cơ thể đối phương... thực sự không giống con người hoặc nói đúng hơn võ công của đối phương không giống võ công con người sử dụng.

Cùng một chiêu kiếm đâm ra, một chiêu kiếm cực kỳ hoàn mỹ nhưng nó vô hồn.

Vô Song cảm thấy một chiêu kiếm này vốn là hoàn mỹ vô khuyết nhưng đối phương lại biến nó thành hoàn mỹ vô hồn.

Lúc trước Vô Song quá yếu, căn bản không làm đối phương lộ ra điểm này nhưng hiện tại khi đối phương giao thủ cùng Diệu Đế cùng Ngu Trà, hắn rốt cuộc cũng nhìn ra, kẻ này thậm chí giống con rối hơn là giống con người.

Lại nói về trận chiến, đây là một trận chiến rất khó nói thành lời.

Ngu Trà cùng Diệu Đế bản thân đều nắm giữ Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, tất nhiên không phải bản hoàn thiện vì vậy cũng không thể đạt đến trạng thái Tiên Võ nhưng chỉ cần từ đạo khí mà bọn họ tạo ra đã làm Vô Song cảm thấy ngộp thở.

Đạo khí tạo thành đương nhiên màu trắng, sau đó từ cơ thể Diệu Đế cùng Ngu Trà lập tức bành trướng mà bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, chưa từng nhìn uy lực chiêu thức chỉ cần nhìn đạo lực ép xuống cũng đủ khiến bất cứ cao thủ ngũ tuyệt trung kỳ nào cũng cảm thấy không có phần thắng, bước bước khó đi.

Về phần hắc y nhân thì sao?, hắc y nhân trên người lại càng ngày càng xuất hiện nhiều kiếm khí thậm chí kiếm khí bắt đầu ngưng thực, tạo thành phong nhận mang hình bán nguyệt.

Kiếm khí cô đọng cơ này, bá đạo cỡ này ngoại trừ Độc Cô Cầu Bại thì Vô Song càng không thể nghĩ ra thêm được một ai khác, bằng vào kiếm khí ngưng thực bản thân hắc y nhân như tạo ra lĩnh vực của riêng mình, trực tiếp đánh nát đạo lực ép xuống của Ngu Trà cùng Diệu Đế tuy nhiên vì kiếm khí gần như toàn bộ mang ra để ngăn cản hai luồng đạo lực ép xuống, thế là kiếm khí cũng không đủ để tấn công.

Diệu Đế cùng Ngu Trà tất nhiên có thể tấn công nhưng chưởng pháp của hai người thứ nhất không thể xuyên qua bước tường kiếm khí kinh khủng kia, thứ hai thậm chí còn chẳng đụng được vào hắc y nhân.

Ba người đánh thành một đoàn chỉ là hắc y nhân rõ ràng tránh va chạm, hai bên thoạt nhìn chiến đấu cực kỳ lăng lệ nhưng từ đầu đến cuối không có bất cứ một chiêu một thức nào chạm vào nhau.

Hắc y nhân bị sự phối hợp của Ngu Trà cùng Diệu Đế khóa chặt lại thêm vào đạo lực ép xuống cũng tạm thời không thoát ra được.

Ngu Trà cùng Diệu Đế cũng chẳng khác gì, hai người phải giữ vững trận hình, trận hình chỉ cần có sai lầm tất sẽ bị hắc y nhân phá nát, kể từ đó Vô Song liền trở thành khán giả bất đắc dĩ.

Hắn lại một lần nữa không thể tham dự vào trận chiến này, cũng như ngày đó nhìn Quách Tĩnh cùng Viên Thừa Chí quyết đấu vậy.

Cái suy nghĩ này lại làm cho Vô Song thêm khó chịu nhưng hắn quả thật không thể tham chiến, nếu hắn bước vào trận chiến kia nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến liên kết giữa Ngu Trà cùng Diệu Đế, sau đó dẫn đến hai người lập tức sẽ bị đối phương đánh bại.

Một trăm chiêu.

Hai trăm chiêu.

Ba trăm chiêu.

Đến chiêu thứ 300, dị biến rốt cuộc xảy ra.

Thật ra không chỉ Vô Song, bản thân Ngu Trà cùng Diệu Đế từ lâu đã nhìn ra đối thủ không đúng.

Đối thủ của bọn họ căn bản không phải con người, cái suy nghĩ này rất hoang đường nhưng cũng cực kỳ chân thật.

Hai người liên thủ đối phó cùng hắc y nhân nhưng cảm giác rất khó chịu, rất khó nói thành lời, cuối cùng đến chiêu thứ 300 chỉ thấy hắc y nhân đột nhiên buông tay, hai tay buông thõng xuống, sau đó cứ như vậy dính một hợp kích chưởng của Ngu Trà cùng Diệu Đế, thân thể hắc y nhân sau đó liền nổ tung.

Thân thể nổ tung nhưng lại không có máu, một chất lỏng tanh tưởi màu đen nổ giữa không trung, sau đó từ bên trong thể nội hắc y nhân rơi xuống một vật, một tấm hắc lệnh đen xì.

Tấm hắc lệnh này rơi xuống đất, bất kể là Vô Song, Diệu Đế hay Ngu Trà đều không thể tưởng tượng được.

Người đến vậy mà thật sự không phải con người?.

Đối phương không phải là con người sao có thể mạnh như vậy?.

Càng đáng sợ hơn là... thiên hạ có bao nhiêu kẻ ‘không phải con người’ như vậy.

Vô Song bản thân là người quen thuộc nhất với thứ chất lỏng màu đen này.

Hắn có cảm giác đây là ma khí bất quá là ma khí dạng lỏng... có thể gọi là ma thủy.

Vô Song chậm rãi đi về phía tấm hắc lệnh, tay nắm lấy lệnh bài dù sao hắn cũng tin tưởng ma khí hay ma thủy chung quy không thể làm hại mình.

Cầm lấy tấm lệnh bài, bên trên không có hình dạng gì, chỉ có một đầu cổ phật.

Cổ phật bình thường sẽ cho người ta cảm giác thần thánh, nhưng mà cổ phật này chỉ cho người ta cảm giác kinh sợ, thậm chí là tà ác.

Không nói cũng biết, vật này chỉ sợ xuất phát từ ma sơn.

Tòa Ma Sơn kia... có lẽ bắt đầu làm ra những chuyện thế nhân không thể ngờ rồi.

.......

Vô Song không biết rằng, không chỉ có hắn bị tập kích.

Vợ chồng Vương Trùng Dương lại một lần nữa bị tập kích, lần này bọn họ lại gặp hắc y cao thủ lần trước.

Vẫn là một thân hắc y, vẫn là một thân vô hình kiếm khí kinh thiên động địa đáng sợ tuyệt luân bất quá lần này rốt cuộc có thay đổi.

Cũng là 300 chiêu, sau 300 chiêu đối thủ tự bạo thể mà chết.

Hắc y nhân chết, rơi ra một tấm hắc lệnh, một tấm hắc lệnh có hình ma phật.

.......

Tung Sơn – Thiếu Lâm Tự.

Tung Sơn là thánh địa của võ lâm nhưng tuyệt đối không phải thánh địa của Phật Giáo.

Tại thế giới này, thánh địa của Phật Giáo là Nhạc Sơn, được người đời gọi là Nhạc Sơn Đại Phật tuy nhiên Nhạc Sơn hiện nay đã thành Ma Sơn.

Vì việc này không biết có bao nhiêu cao tăng Thiếu Lâm rời khỏi Tung Sơn, tiến vào Ma Sơn tìm tòi thực hư nhưng rất nhiều cao tăng đều không trở về, nếu nói môn phái nào bị ảnh hưởng bởi Ma Sơn nhất chắc chắn là Thiếu Lâm,

Khi mà nhóm Vô Song bị tập kích ở Đào Hoa Đảo.

Khi mà hai vợ chồng Vương Trùng Dương bị tập kích trên đường đến Đại Lý.

Cùng thời điểm đó Tung Sơn – Thiếu Lâm Tự cũng bị tập kích.

Ma vật tấn công hai vợ chồng Vương Trùng Dương sử dụng vô hình kiếm khí, nghi ngờ là Lục Mạch Thần Kiếm.

Ma vật tấn công nhóm Vô Song sử dụng hoàn mỹ kiếm pháp, nghi ngờ là Độc Cô Cửu Kiếm.

Về phần con ma vật tấn công Tung Sơn thì lại càng kinh người, nó thân cao đến gần 3m, cân nặng chí ít cũng phải 200 kg, thân hình như một tòa tiểu sơn vậy.

Không có tăng nhân Thiếu Lâm nào biết nó từ đâu chui ra, nó cứ như từ dưới đất chui lên vậy bất quá thực lực của nó mạnh đến sôi người, nó mạnh đến mức không có bất cứ một tăng nhân Thiếu Lâm nào chịu được một chưởng của nó, chịu một chưởng của nó đều thịt nát xương tàn, chết không toàn thây.

Đương nhiên Thiếu Lâm còn có trấn phái cao thủ, Tảo Địa Thần Tăng – Vô Danh Đại Sư.

Khi Tảo Địa Thần Tăng bị kinh động mà từ trong tĩnh tu tỉnh lại, khi Tảo Địa Thần Tăng hiện thân chống ma vật, tất cả đệ tư Thiếu Lâm đều tự tin bọn họ sẽ thắng.

Tảo Địa Thần Tăng trong mắt bọn họ là thần, là người đến gần Phật nhất.

Không giống trong nguyên tác, Tảo Địa Thần Tăng thực sự cực kỳ nổi danh ở Thiếu Lâm, nổi danh đến mức trở thành nhân vật đại diện cho toàn bộ Thiếu Lâm Võ Tăng, không ai không biết Thiếu Lâm có một vị Thần Tăng chí ít là cao thủ cấp bậc ngũ tuyệt đều phải biết việc này.

Kết quả thì sao?, kết quả làm cho người ta sợ run.

Tảo Địa Thần Tăng hiện thân, nhưng không phải là thuấn sát ma vật như nhiều đệ tử Thiếu Lâm tưởng tượng mà là bị ma vật đánh cho liên tiếp bại lui, cực kỳ chật vật mới qua nổi 300 chiêu.

Sau khi ma vật bị đánh nát bét, Tảo Địa Thần Tăng nhìn tấm hắc lệnh dưới mặt đất, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Thiên hạ này chỉ sợ ngoài Tảo Địa Thần Tăng ra đúng là không có ai chống lại nổi con ma vật khủng khiếp này.

Ông không có nhặt hắc lệnh lên mà lại nhìn vào chất nhày bám trên mặt đất Thiếu Lâm Tự, khóe miệng không nhịn nổi là xuất ra một tia máu.

Tảo Địa Thần Tăng bị thương hơn nữa thương thế không nhẹ.

“Thích Già Chịch Tượng Công tầng 7 cùng Long Tượng Bàn Nhược Công tầng 13?”.

Lúc này không ai nghe thấy lời Tảo Địa Thần Tăng nói, ông nói nhỏ đến mức gần như chỉ một mình bản thân ông nghe thấy nhưng mà để một đại cao tăng như ông phải nói ra mấy lời này khỏi miệng đủ để thấy ông rung động thế nào.

Bất kể Thích Già Chịch Tượng Công hay Long Tượng Bàn Nhược Công đều là công phu Tây Vực, là hai môn luyện thể thuật mạnh nhất thiên hạ.

Long Tượng Bàn Nhược Công lực lớn vô địch.

Thích Già Chịch Tượng Công sức lớn vô song.

Ma Vật mang theo hai môn võ công này lại còn đến đại thành cảnh giới, nếu không phải Ma Vật chỉ có thể chịu được 300 chiêu thì người chết rất có thể là Tảo Địa Thần Tăng.

Bất cứ môn luyện thể nào trong hai môn trên, chỉ cần luyện đến tận cùng tất thành đế vị.

Người khác lấy hai ngũ tuyệt đỉnh phong chiến một đế vị trong 300 chiêu.

Về phần Tảo Địa Tăng, ông lấy sức đế vị cường giả chiến với... hai đế vị trong 300 chiêu.

Chậm rãi đè xuống thương thế, Tảo Địa Tăng tiến về phía tấm hắc lệnh mà nâng lên, ánh mắt càng ngày càng trở nên căng thẳng.

“Ma Vật đến từ Ma Sơn, Ma Vật xuất thế tức thứ bên trong Ma Sơn cũng sắp không giữ nổi nữa rồi”.

“Ta vốn không muốn đi Ma Sơn bởi chỉ cần tiến vào Ma Sơn bản tâm liền không yên nhưng lần này chỉ sợ không thể không đi Ma Sơn “.

........

Không ai biết Ma Sơn bản thân thật sự là cái gì, tuyệt đối không ai rõ nhưng mà hiện nay đúng là Ma Sơn đang thị uy, thị uy với toàn bộ thiên hạ.

Từ chân núi Nhạc Sơn, ma khí càng ngày càng nhiều, sau đó từ trong ma khí rất nhiều cương thi bước ra, thậm chí có thể gọi là ‘Thi Triều’.

Cương Thi thân thể cứng như thép nguội, trên người có ôn độc, toàn thân lở loét không còn hình thù, móng vuốt có thể nghiền nát cả đá, cao thủ Tông Sư bình thường gặp Cương Thi tỷ lệ thắng gần như không có.

Cương Thi đã mạnh như vậy lại còn tạo thành ‘Thi Triều’, cảnh tượng cực kỳ kinh tâm động phách, cứ như diệt thế hàng lâm vậy.

Toàn bộ thiên hạ đều đang sợ hãi, phong vân biến động.

Tại Ma Sơn, Ma Âm liên tục vang lên, người trong thiên hạ đổ dồn về Ma Sơn càng ngày càng nhiều, cả thiên hạ như đang điên cuồng, cao thủ càng mạnh mẽ thì ý niệm tiến đến Ma Sơn, càng ngày càng lớn.

......

Toàn Chân Giáo – Chung Nam Sơn.

Tại Chung Nam Sơn lúc này cũng có một đám chất lỏng bầy nhầy, trên mặt đất cũng có một tấm hắc lệnh.

Từ trong Chung Nam Sơn, một thân ảnh khô đét bước ra, ngón tay như rễ cây nâng hắc lệnh lên, trong ánh mắt lập tòa tinh quang.

.......

Tại Lôi Cổ Sơn.

Lý Thu Thủy khoanh hai chân lại, cả người không ngừng run lên, mồ hôi nhễ nhại.

Thiên Sơn Đồng Mỗ ánh mắt tràn ngập sát khí, trên người nàng thậm chí hỏa diễm bốc lên từng đợt, thân hình lơ lửng giữa không trung.

Ngay dưới chân Thiên Sơn Đồng Mỗ cũng có một đám bầy nhày, có một tấm hắc lệnh.

Thiên Sơn Đồng Mỗ sao có thể không nộ?, thậm chí nàng lúc này còn muốn giết sạch cả thiên hạ.

Ma Vật tấn công Lôi Cổ Sơn.

Thực lực của Ma Vật rất mạnh, mạnh không thể tưởng tượng, cho dù là Lý Thu Thủy cùng Đồng Mỗ liên thủ đều không phải là đối thủ của Ma Vật.

Ma Vật là đế vị cường giả.

Đồng Mỗ là ngũ tuyệt đỉnh phong, Lý Thu Thủy lại chỉ là ngũ tuyệt trung kỳ, hai người cũng không am hiểu phối hợp chiến đấu, sao có thể là đối thủ của Ma Vật?.

Để chống lại Ma Vật, vậy thì phải để ba người Tiêu Dao Phái cùng nhau liên thủ mới có thể vượt qua 300 chiêu nhưng mà bản thân Vô Nhai Tử hiện nay đã là phế nhân, Tiêu Dao Tam Tiên đánh một trận này cực kỳ thảm liệt thậm chí Vô Nhai Tử lúc này toàn than xương cốt nát vụn, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, cách cái chết không xa.

Lý Thu Thủy cũng không khá hơn bao nhiêu, toàn thân nội lực khô kiệt, đan điền bị nhận đả kích nghiêm trọng lại thêm nội thương phải chịu, nàng vậy mà bị đánh từ ngũ tuyệt trung kỳ rơi xuống đại tông sư.

......

Trong thiên hạ, có lẽ cũng chỉ có Hiệp Khách Đảo là giải quyết ma vật nhẹ nhàng nhất.

Ma vật tiến vào Hiệp Khách Đảo lập tức chết cực kỳ khó coi, ai bảo đây là đại bàn của Tây Thi?.

Tây Thi không cần ra tay, bằng vào Long – Mộc hai người liền đủ oanh kích Ma Vật.

Ma Vật dĩ nhiên không yếu nhưng phải biết Hiệp Khách Đảo tu luyện đồng nhất võ công trên thạch bích, lại càng am hiểu hợp công thậm chí tạo thành trận pháp.

Toàn bộ Hiệp Khách Đảo hiện nay có 250 người, thủ nghĩ 250 người tạo thành trận pháp liên thủ, cho dù hai con ma vật cũng chết chứ đừng nói một con.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.