Trên Đạn Chỉ Phong, Hoàng Dược Sư áo bào tung bay trong gió, mặt nhìn về phía nam, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Vào năm Chính Hòa thứ năm đời Huy tông, Hoàng đế ra lệnh sưu tập hết sách vở của Ðạo gia trong thiên hạ, khắc bản ấn hành, tất cả năm ngàn bốn trăm tám mươi mốt quyển, gọi là vạn thọ đạo tạng. Người mà hoàng đế ủy nhiệm khắc in bộ sách ấy tên Hoàng Thường”.
“Hoàng Thường người này là bậc kỳ nhân đệ nhất cổ kim, bản thân Hoàng Thường sợ bộ kinh đạo tạng ấy bị khắc chữ sai, nếu hoàng đế phát giác ra không khỏi sẽ bị chặt đầu, vì vậy dốc lòng hiệu chỉnh từng quyển từng quyển, không ngờ đọc bấy nhiêu năm lại trở nên tinh thâm Ðạo học, lại nhờ đó ngộ được đạo lý võ công trong thiên hạ”
“Hoàng Thường là bậc nhất kỳ nhân đệ nhất cổ kim bởi ông ta không thầy mà thành tài, tất cả kiến thức của ông ta có được đều từ tự mình lĩnh ngộ trong kinh thư, chưa từng luyện qua võ công lại dựa vào kinh thư mà tu luyện nội công, ngoại công trở thành bậc đại cao thủ thực lực sâu không lường được”.
“Hoàng Thường luyện thành một thân vô địch võ công nhưng vẫn còn làm quan. Có một năm tại nơi Hoàng Thường trị nhậm chợt xuất hiện một môn phái ly kỳ cổ quái gọi là Minh giáo “.
“Minh Giáo là môn phái nghe nói do người Hồ ở Ba Tư bên Tây Vực truyền tới, giáo đồ của Minh giáo một là không thờ Thái Thượng Lão quân, hai là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297940/quyen-2-chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.