Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vô Song liền từ trong thất thần tỉnh lại, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Hoàng Dung.
Một tay đưa ra, ôm Hoàng Dung vào trong lồng ngực của mình.
“Xin lỗi Dung nhi, lúc nãy ca ca thất thần”.
Hoàng Dung ngọt ngào cười với Vô Song, ngón tay thon dài đưa ra ấn nhẹ vào mũi hắn.
“Huynh nha, nói mau lúc nãy đang nghĩ đến cái gì, đến cả lời muội nói cũng không nghe vào tai, có phải đang nghĩ tới nữ nhân khác không”.
Vô Song bật cười, hắn đương nhiên biết Dung nhi đang trêu mình vì vậy cũng thuận thế mà hùa theo.
“Đâu có, ca đang nghĩ gặp mặt nhạc phụ đại nhân rồi sẽ phải làm gì?, liệu nhạc phụ đại nhân có thích ta không đây? ”.
Hoàng Dung nghe vậy, thân thể khẽ nhúc nhích, như lại càng muốn gắn chặt vào người Vô Song hơn.
“Vô Song ca ca, ca không cần lo nghĩ, với tài hoa của ca ca nhất định cha muội sẽ thích hơn nữa cho dù cha muội không thích, muội... muội cũng theo huynh dù sao là muội lấy chồng chứ không phải cha muội nha”.
Lần này đúng là Vô Song cùng Hoàng Dung đang trên đường tiến về Đào Hoa Đảo.
Từ lúc hắn rời khỏi Lôi Cổ Sơn đến nay vừa vặn hai tuần trôi qua.
So với lúc trước khi đặt chân đến Lôi Cổ Sơn, bản thân Vô Song cứ như lột xác vậy, hắn thậm chí cũng không biết hiện tại mình mạnh bao nhiêu, chỉ biết là rất mạnh.
Tại sao lại nói rất mạnh?, đơn giản vì Vô Song đã đột phá ngũ tuyệt cảnh giới, đã luyện xong tứ mạch, đến cả trùng mạch cũng đã đả thông, chỉ còn Túc Dương Minh Vị Kinh là chưa luyện thành.
Nếu lúc trước hắn đang phát sầu rằng mình không đủ thủ đoạn chiến đấu thì sau khi rời khỏi Lôi Cổ Sơn, hắn liền phát sầu mình quá nhiều thủ đoạn chiến đấu, thậm chí nhiều đến mức hắn chỉ cần dùng một loại cũng tự tin đi ngang thiên hạ.
Lời này cũng không quá, thứ nhất Vô Song hiện tại gần như không khác bao nhiêu so với Hư Trúc khi được Đồng Mỗ cùng Lý Thu Thủy truyền công, nội lực của bản thân hắn so với Hư Trúc khi đó có lẽ không mạnh bằng nhưng chiến lực cùng kinh nghiệm chiến đấu của hắn lại hơn đứt Hư Trúc khi đó, đã bắt đầu có phong phạm của Tiêu Dao Tử năm nào.
Thứ hai, Quỳ Hoa Bảo Điển của hắn cũng chân chính tiến vào Quỳ Hoa Chính Bạch Khí, Quỳ Hoa Khí của hắn tuy đã không tồn tại nhưng đúng là hắn có thể vận dụng toàn bộ chân ý cùng tuyệt học của Quỳ Hoa Bảo Điển bao gồm cả Quỳ Hoa Kiếm cùng Quỳ Hoa Châm.
Hắn không rõ Quỳ Hoa Lão Tổ năm xưa có bao nhiêu thủ đoạn nhưng hắn hiện tại cũng đúng là có vài phần phong phạm của lão tổ năm đó hoặc nếu nói một cách chính xác hơn, hắn nắm giữ Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại cùng Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm Viễn Đồ.
Bất kể là chọn theo đường ‘đạo giáo’ giống TIêu Dao Tử hay đường ‘sát phạt’ giống Quỳ Hoa Lão Tổ hắn đều có thể đạt đến độ cao chưa từng có, ít nhất là chưa từng có trong cuộc đời hắn.
Sau khi hoàn thành quá trình thuế biến tại Lôi Cổ Sơn, thành công chạm đến Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể, hắn mới hiểu thể chất này biến thái ra sao.
Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể là thể chất trong truyền thuyết, thể chất đến cả Vô Hà Tử năm xưa còn kinh hồn táng đảm, còn chưa từng nhìn thấy chỉ có thể nghe qua trên lý thuyết mà thôi.
Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể nó bá đạo nhất ở hai chữ ‘hoàn mỹ’.
Chỉ cần vận dụng pháp môn tu luyện của bất cứ loại võ công nào, cơ thể Vô Song liền sẽ tự động biến đổi trở thành thể chất hoàn mỹ nhất với loại võ công đó, trực tiếp gia tăng thêm 2 thành uy lực so với người khác, trực tiếp gia tăng 3 thành tốc độ tu luyện so với người khác cũng bởi hai chữ ‘hoàn mỹ’ này.
Lúc trước Vô Song còn ngây thơ cho rằng, Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể là sự kết hợp của Tiên Thiên Chí Âm Thể cùng Tiên Thiên Chí Dương Thể nhưng hiện nay hắn biết hắn sai rồi, đây không phải là phép cộng đơn giản như vậy, Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể vượt xa cả hai loại thể chất kia dù sao nó cũng chạm đến ‘đạo’.
Lại nói về chuyến đi này, Vô Song cùng Hoàng Dung hướng về Đào Hoa Đảo, gặp mặt Đông Tà – Hoàng Dược Sư.
Đầu tiên Vô Song nhất định phải xác định mối quan hệ với Dung nhi của hắn, phải cho nàng một cái danh phận.
Tại thế giới này hắn không có chưởng bối, chỉ có một mình Hoàng Dung vì vậy nhất định phải đến gặp mặt Đông Tà, nhất định phải cho Dung nhi một sự khẳng định.
Về phần thứ hai liền vì Cửu Âm Chân Kinh.
Cho dù Vô Song nắm giữ Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể thì hắn vẫn cứ phải cầm đến Cửu Âm Chân Kinh, hắn không rõ Cửu Âm Chân Kinh mạnh mẽ ra sao nhưng cả A Thanh cùng Tây Thi đều đồng ý hắn bỏ công nghiên cứu quyển chân kinh này thì hắn nhất định sẽ nhìn một hai.
Hắn hiện tại vẫn mới chỉ đạt đến Đại Bi Phú cảnh giới thứ nhất, hắn cũng biết chỉ cần mang Đại Bi Phú đi hỏi A Thanh hoặc Tây Thi thì chắc chắn một trong hai người đều có thể vì hắn giải đáp Đại Bi Phú nhưng mà hắn cũng không đi hỏi, hắn biết nếu mình có thể nghiên cứu thấu triệt Cửu Âm Chân Kinh liền hiểu hết võ công trong thiên hạ, hiểu ra tổng cương võ học từ đó tự mình tham ngộ Đại Bi Phú cũng không khó.
..........
Muốn đi qua Đào Hoa Đảo nhất định phải ra biển, muốn ra biển liền phải đến bến tàu.
Vô Song cùng Hoàng Dung lúc này đang tiến về Đông Độ Khẩu, bến cảng lớn nhất Trung Nguyên.
Đông Độ khẩu là địa danh nào trong thế giới Kim Dung thì hắn không rõ nhưng mà quả thật bất kể thế giới này hay thế giới trước, Đông Độ Khẩu đều là địa danh đại diện cho thương nghiệp biển.
Không giống với lúc trước gần như chỉ có hắn cùng Dung nhi hành tẩu giang hồ, lần này bọn họ đi xe ngựa, hơn nữa là nguyên một đoàn xe ngựa.
Rất khó tin nhưng phải nói cả Đồng Mỗ cùng Lý Thu Thủy đang vì Vô Song tạo thế.
Vô Song sau lưng có A Thanh cùng Tây Thi, cho dù hắn chưa triệt để lựa chọn một người nào thì trong mắt rất nhiều người bản thân Vô Song là nhân vật không thể đắc tội, đấy là còn chưa kể quan hệ giữa hắn cùng hai tỷ muội Tiêu Dao Phái cực kỳ không tầm thường.
Không rõ A Thanh cùng Tây Thi sử dụng thủ đoạn gì, đầu tiên Dung nhi cũng đến Lôi Cổ Sơn, đi theo nàng chính là 20 vị tông sư cao thủ cùng 100 siêu nhất lưu cao thủ toàn bộ đều từ Tây Hạ cùng Nhất Phẩm Đường chọn đến.
Đồng Mỗ thì lại càng không cần nói, nàng liền để Mai – Lan – Cúc – Trúc bốn người theo Vô Song trở thành thiếp thân nha hoàn, trực tiếp truyền lại ngôi vị Linh Thứu Cung Chủ cho Vô Song rồi cùng Vô Nhai Tử ẩn cư Lôi Cổ Sơn.
Đồng Mỗ lần này triệt để phủi tay khỏi phân tranh giang hồ, nàng chỉ cầu an ổn sống qua lần thuế biến thứ 3 của Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công sau đó cùng sư đệ sống nốt quãng đời còn lại, bất kể là ân oán với Lý Thu Thủy hay Linh Thứu Cung nàng đều không còn quan tâm vì vậy Vô Song cũng thuận lý thành chương trở thành một đời tân cung chủ.
Mai – Lan – Cúc – Trúc bốn nha hoàn này cũng không tầm thường, đầu tiên dung mạo liền xinh đẹp tiếp theo mỗi người đều có tài hoa của riêng mình.
Mai Kiếm giỏi cầm,
Lan Kiếm gỏi kỳ.
Cúc Kiếm am hiểu tứ thư ngũ kinh, hiểu biết hơn người.
Trúc Kiếm lại giỏi họa.
Bốn thiếp thân nha hoàn này đúng là vẫn được Vô Song tương đối thương thức.
Tất nhiên thanh thế đội ngũ Vô Song cũng không dừng lại ở đó, đi theo Vô Song lần này còn có hai người nữa chỉ là hai người này ở trong bóng tối, tùy thời nghe hắn ra lệnh mà thôi.
Lần này Vô Song là đi ‘cưới vợ’, hắn nhất định phải dùng sính lễ lớn nhất, phải dùng đội ngũ cường đại nhất đến Đào Hoa Đảo xin cưới Dung nhi về, vì vậy Tây Thi liền trực tiếp để Diệu Đế cùng Ngu Trà đi theo nghe lệnh hắn.
Không rõ Tây Thi dùng thủ đoạn gì nhưng lại có thể khiến Ngu Trà cùng Diệu Đế gần như tử trung hơn nữa hai vị này cũng không giống theo nguyên tác của Kim Dung cho lắm, dĩ nhiên Vô Song sẽ không quan tâm giống hay không giống, hắn chỉ quan tâm thực lực của hai người này.
Ngu Trà- Diệu Đế từ lâu không xuất hiện trên giang hồ, chỉ có loại người sống lâu như Đồng Mỗ mới có thể biết sự tồn tại của hai vị ngũ tuyệt đỉnh phong này, về thực lực tuyệt đối không thua kém Long – Mộc đảo chủ nhưng lại hoàn toàn vô danh trên võ lâm, đến cả đám người Ngũ Bá đương thời cũng sẽ không rõ ràng sự tồn tại của hai người, về điểm này Ngu Trà cùng Diệu Đế đương nhiên thích hợp đi theo Vô Song hơn là Long – Mộc đảo chủ.
Đoàn người đi theo Vô Song thậm chí đã có thể coi là một đoàn binh mã, hơn nữa cũng không chỉ có xe ngựa đơn giản mà còn mang theo cả sính lễ, chính là đại sính lễ đi đến Đào Hoa Đảo.
Với bản ý của Hoàng Dung, nàng sẽ không cầu Vô Song vì nàng bỏ sính lễ, không cầu Vô Song vì nàng phải tiêu hao xa xỉ tài vật nhưng mà Vô Song thì lại khác, hắn yêu thích nàng, hắn muốn cưới nàng thì nhất định sẽ để nàng không thiệt thòi.
Tích xưa có câu ‘vạn lượng hoàng kim cầu mỹ nhân’, cái tích xưa này cũng chính là đến từ thời đại Xuân Thu, đến từ thời Ngô – Việt, chủ nhân của tích xưa cũng chính là Tây Thi.
Trong mắt Vô Song, Dung nhi của hắn có lẽ không xinh đẹp bằng Tây Thi nhưng so với Tây Thi hắn cảm thấy không kém chút nào thậm chí hắn càng yêu thích Dung nhi, nàng yêu hắn vô lo vô hối, nàng yêu hắn vô cầu vô dục, so với một Tây Thi không thể nào biết chân tâm nàng nghĩ gì, Vô Song thực sự yêu thích Dung nhi hơn nhiều lắm.
Cho dù Dung nhi không muốn, cho dù Hoàng Dược Sư không cần hắn vẫn muốn mang theo vạn lượng hoàng kim đến cầu thân, đến mang nàng về dinh.
Về phần vạn lượng hoàng kim này ở đâu ra?, nói thật cũng có chút xấu hổ, Vô Song trực tiếp ngửa tay xin A Thanh cùng Tây Thi.
Hắn không biết hai người này có không nhưng mà hắn vẫn đưa ra yêu cầu, kết quả thì không khó đoán cho lắm, Tây Thi cực kỳ dễ dàng thỏa mãn Vô Song, vì hắn xuất ra vạn lượng hoàng kim.
Hoàng kim với thế tục có thể rất quan trọng nhưng với cấp bậc người như Tây Thi mà xem, hoàng kim cùng gạch ngói sắt vụn cũng không khác nhau bao nhiêu.
Đoàn người của Vô Song sau khi đến Đông Độ Khẩu liền dừng chân tại bến cảng này vài ngày, dù sao nhiều người cũng có chút không tiện, gần 200 người liền phải thuê đại thuyền, muốn thuê đại thuyền cho dù có không thiếu tiền bạc thì cũng phải bỏ ra vài ngày sắp xếp.
Vài ngày này Vô Song cũng ra quyết định, hắn muốn đưa Dung nhi đi du lịch, đi ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh Đông Độ Khẩu một chút, dù sao gần đây hắn cũng không có thời gian bồi tiếp dung nhi.
Giao phó vài câu với Xuân – Lan – Thu – Cúc, Vô Song liền trực tiếp mang Dung nhi ra khỏi Đông Độ Khẩu, mang nàng ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.
Lần này ngoại trừ Vô Song cùng Dung nhi, hắn cũng chỉ để Ngu Trà đi theo, tất nhiên Ngu Trà không phải bất đắc dĩ sẽ không lộ diện trước mặt Dung nhi.
.......
Vì không thể đi quá xa khỏi phạm vi Đông Độ Khẩu, Vô Song cùng Hoàng Dung chỉ chọn đi bộ chứ không dùng ngựa, khi vừa bước ra cửa thành, hắn lập tức đầy ý tứ mà nhìn Hoàng Dung.
Hoàng Dung không hiểu ý của hắn cho lắm nhưng sắc mặt vẫn hơi hơi đỏ lên.
“Vô Song ca ca, ngươi nhìn gì vậy?”.
Không đợi Hoàng Dung đáp, hắn đưa tay ra bế nàng lên bằng hai tay, chân đạp bộ pháp cả người lướt đi trong gió.
Mang theo Lăng Ba Vi Bộ, hai tay bế mỹ nhân cảm nhận hương khí của nàng, nhìn dung mạo hoàn mỹ trong lồng ngực mình, nội tâm Vô Song bỗng chốc trở nên thoải mái hơn không ít.
Nói gì thì nói, khoảng thời gian này áp lực của hắn vẫn là rất lớn.
Cả cơ thể nằm trong vòng tay của Vô Song, khuôn mặt nép vào ngực hắn, Hoàng Dung liền triệt để đỏ mặt rồi.
“Vô Song ca ca... Dung nhi tự đi được, ngươi buông Dung nhi ra đi... “.
Vô Song nào có đạo lý sẽ buông nàng, hắn chỉ có thể càng ôm càng chặt, như muốn hòa nàng vào cơ thể của hắn vậy.
“Yên tâm, sẽ không ai nhìn thấy, cước bộ của ta rất nhanh”.
.......
Bỏ qua tất cả toan tính, cũng không vì tương lai ngày mai mệt mỏi, Vô Song triệt để thả lỏng tâm tình theo Dung nhi chơi một ngày.
Xung quanh Vô Song cùng Dung nhi lúc này là một cánh rừng lớn, là thảm cỏ mềm mại xanh mơn mởn.
Ngút tầm mắt chỉ thuần một màu xanh, quả thực cực kỳ thích mắt.
Hai tay gối đầu, cả người nằm ngửa trên thảm cỏ, Vô Song ngậm một ngọn cỏ trong miệng ánh mắt nhìn lên bầu trời cao rộng, cực kỳ thỏa mãn mà cũng cực kỳ lười biếng.
Bên cạnh hắn, Dung nhi lại đang trổ tài nấu bếp, khuôn mặt xinh đẹp toàn bộ đều bị nụ cười chiếm đóng.
“Vô Song ca ca, ăn thôi”.
Dung nhi thực sự nấu ăn rất ngon, phi thường ngon.
Lần này hai người cùng nhau vào rừng, Vô Song chịu trách nhiệm đi kiếm củi khổ, đi bắt một đầu gà rừng, về phần người nấu liền để cho Dung nhi.
Món ăn này gọi là Gà Ăn Mày.
Tại sao có cái tên này thì Vô Song cũng không biết, hắn chỉ biết mùi của nó rất thơm, hương khí theo làn gió tỏa đi làm bụng Vô Song réo lên liên tục.
Vô Song cả người bật dậy, lập tức tiến về đống lửa, vẻ mặt đầy háo hức.
“Thơm quá à, thực sự đói nha”.
Dung nhi cũng mỉm cười.
“Hì hì, cái này còn phải nói sao, tay nghề của Dung nhi vốn là rất tốt”.
Dập lửa, Dung Nhi nhấc lên que gỗ, đặt con gà nướng béo mập thơm mùi mật ong xuống một chiếc lá khô, sau đó liền lấy từ đai lưng ra một con dao nhỏ, muốn vì Vô Song xé thịt.
Vô Song càng trực tiếp, đưa tay ra bất kể hơi nóng tự mình vặn lấy một cái đùi, sau đó đưa cho Dung nhi.
“Dung nhi vào bếp, muội liền thưởng thức trước nha”.
Dung nhi nghe vậy khẽ cắn môi mà đẩy tay hắn.
“Vô Song ca ca, ngươi ăn trước nha, Dung nhi muốn xem ngươi ăn “.
Vô Song bật cười.
“Không được, ta cũng muốn xem muội ăn “.
Hai người cứ như vậy đùn đẩy nhau, tất nhiên mấy cái từ ngữ này tương đối ‘não tàn’ nhưng ai bảo bọn họ là tình nhân đây?, người yêu với nhau vẫn luôn có mấy câu nói ‘sến’ như vậy.
Vô Song cùng Dung nhi người đẩy ta đưa nào ngờ một âm thanh lập tức truyền đến.
“Hai đứa nhóc các ngươi không cần đùn đẩy, để lão khiếu hóa tử ta nhận cho”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]